Chương 81: Điêu dân chặn đường!
Chương 81: Điêu dân chặn đường!
Sau khi vầng tịch dương dần lặn xuống đường chân trời, đoàn làm phim hoàn thành công việc quay trở về đã thời tiết chuyển lạnh, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng trấn Truân Binh, cả ngày vật vã ở cái thôn hoang, trấn nhỏ thường ngày căm ghét cũng trở nên thân thương, ít nhất ở đó có một cái giường để nghỉ, có thêm ngụm nước nóng để uống.
Những diễn viên quần chúng thì đã lên đủ loại kiểu xe về trước bọn họ một bước, đoàn làm phim còn phải thu dọn máy móc đạo cụ, ngồi ba chiếc xe khách lớn cùng một chiếc xe dã ngoại trở về. Mặc dù nhiệm vụ ghi hình hôm nay cơ bản đã hoàn thành, thế nhưng chuyện xảy ra vào buổi chiều khiến đại đa số người trong đoàn làm phim chẳng khác gì nuốt phải mấy con ruồi, về rồi còn chưa tiêu hóa hết.
" Phó đạo diễn, anh nói xem chuyện này phải làm sao đây?" Bảo Côn tuy không phải là một trong hai nam chính nhưng có khá nhiều cảnh trong phim, ôm cổ nói, hắn bị Cừu Địch chặt cổ họng, tới giờ vẫn còn đau: " Chẳng lẽ bỏ qua cho chúng à?"
" Không phải tôi nói các cậu chứ, một đám người mà không đánh lại hai thằng giao cơm, tôi đã cho các cậu cơ hội rồi đấy." Phó đạo diễn Tân Dật Tinh vẫn còn trẻ, thuộc loại khí huyết thịnh vương nên mới đồng ý:
" Nhưng mà bọn chúng còn trộm đồ, kịch vụ mất di động, chắc chắn là bọn chúng chứ chẳng ai vào đây được." Một người khác nói xen vào, cố gắng nâng cao tội lỗi của hai thằng kia:
Con mẹ nó, đúng là sơn cùng thủy tận xuất điêu dân, vụ lộn xộn làm phó đạo diễn Tân Dật Tinh đau đầu lắm, vào đúng lúc quan trọng thì Hách Lai Vận lại chạy mất. Đạo diễn Trương Tuấn Khải đã trao đổi với phía trấn Truân Binh rồi, chuyện này không thể bỏ qua được, tiếp theo còn quay phim mấy ngày nữa, bọn họ tới đây có chỗ nào là không rải hàng đống tiền ra, không thể chấp nhận chuyện không có tiếng nói được.
" Được rồi, cứ về ăn cơm trước đã, ăn cơm xong tính kế lâu dài sau, lát nữa các cậu theo tôi đi gặp Kỳ Liên Bảo, cùng lắm thì chúng ta đi gặp Kim Ngạn Quốc. Hắn đã hứa sẽ cung cấp cho chúng ta tất cả mọi điều kiện thuận lợi để quay phim, vậy mà bây giờ người của bọn họ hết phá đám, đánh diễn viên, lại còn ăn cắp đồ, tôi xem hắn sẽ ăn nói thế nào."
" Nếu không có câu trả lời hợp lý, tôi tung hê chuyện này trong giới, xem sau này ai muốn tới đây quay phim nữa."
Tân Dật Tinh đã nói thế rồi, mấy người kia cũng nguôi giận phần nào, không ồn ào trong xe nữa, nghĩ một lúc Tân Dật Tinh lại nói thêm:" Nhưng mà tôi nói này, các cậu cũng có phần trong chuyện này, nên đừng quá đáng, đạo diễn không muốn làm lớn chuyện đâu, quay phim quan trọng hơn, bắt bọn chúng cúi đầu xin lỗi, bồi thường tiền thuốc men là đủ rồi."
Nghe tới đó trong xe liền trở nên yên tĩnh, đúng là thế thật, đoàn làm phim bọn họ so với cái trấn này thì lớn chứ thực ra bình thường lắm, đầu tư tầm tầm thôi, nên tiến độ của bọn họ rất nghiêm ngặt, tốn thêm một ngày là tốn thêm cả đống tiền, đây chính là đại cục. Không ai muốn ảnh hưởng tới đại cục hết, nhưng làm việc cũng phải để ý tới tâm tình người phía dưới. Có điều giờ thì cả hai nam chính Tạ Trí Hâm, Phương Lỗi đều bị đánh rồi, tới giờ vẫn rất tức giận, nếu bọn họ bỏ quay, ngay cả đạo diễn cũng gặp khó.
Vừa đi vừa vỗ về, khi phó đạo diễn đang nói tới cảnh quay ngày mai thì xe đột nhiên phanh gấp một cái, làm toàn bộ người trên xe ngả về phía trước. Còn chưa biết xảy ra chuyện gì, lái xe thò đầu ra ngoài, kinh hoàng kêu lên:" Hỏng rồi, bọn chúng lại gây chuyện, đang chặn ở giữa đường."
Chết rồi, lúc nãy vừa mới tuyên bố không bỏ qua chuyện này, không ngờ người ta lại tìm tới tận cửa, phó đạo diễn Tân Dật Tinh tức tới suýt xỉu luôn, đáng điêu dân này quá lắm.
Điều hắn sợ nhất đã tới, không một ai ngăn được đám người trẻ tuổi trong đoàn làm phim nữa, Tạ Trí Hâm lửa giận lên tới đỉnh điểm, hùng hổ mở cửa xe, những người khác không chậm, rầm rầm chạy xuống, tụ tập ở trên đường, có điều không ai dám tiến lên thậm chí còn lùi lại.
Ngay ở phía đối diện không xa, giữa cảnh tranh sáng tranh tôi, hai thằng buổi chiều đánh nhau đi đầu, mỗi thằng dẫn một con chó lớn cao bằng nửa người, con nào con nấy nhe răng nhọn hoắt kều gừ gừ, dãi dứt nhễu nhãi. Bọn chúng còn cầm đại khảm đao dài cả mét vác trên vai, phía sau có hai ba chục người, ai nấy đều cầm đao ngắn dài đủ cả, mắt gườm gườm nhìn về phía này, tựa hồ chuẩn bị xẻ của mày vài cân thịt.
Hán tử tái ngoại đều như thế cả, trừng mắt lên nhìn ai cứ như có thù giết cha, nói chuyện bình thường giống có hận đoạt vợ. Tên nào tên nấy lưng hùm vai gấu, tụ tập một chỗ đã khiếp rồi, giờ lại còn tay lăm lăm đao, ai mà dám xem thường. Đám thanh niên thành phố cao to đấy, nhưng thứ cơ bắp phòng gym, kiếm cơm bằng biểu diễn đã bao giờ thấy thế trận này, nhìn một cái là liệt dương mẹ nó rồi, không dám ho he gì cả.
" Này, này, này ..." Đạo diễn Trương Tuấn Khải sợ tới phải ra mặt rồi, nói gì cũng là người đứng đầu đoàn làm phim, lại có tuổi chín chắn, bỏ cái mũ lưỡi chai trên đầu, gạt đám diễn viên mặt tái dại im như thóc đi, lên trên cùng giơ hai tay ra ngăn cản:" Đừng làm bừa, các chàng trai, có gì từ từ nói."
" Muốn đánh thì tới, đánh không?" Bao Tiểu Tam rống lên, cái mặt xấu xí đó chẳng cần diễn cũng sát khí ngùn ngụt rồi:
Đoàn làm phim sợ hãi lùi mấy bước, Trương Tuấn Khải toát mồ hôi:" Không đánh, không đánh!"
"Phập!" Cừu Địch múa đao một vòng, ném tới, đao cắm vào đất mấy phân, y đi lên nhìn một lượt, chỉ tay nói:" Chiều nay do các người ra tay trước đúng không?"
" Đúng, đúng!" Đạo diễn Trương Tuấn Khải gật lia lịa:
" Lần thứ hai cũng là do các người ra tay trước, đúng không?" Cừu Địch lại hỏi:
" Đúng, đúng!" Đạo diễn Trương Tấn Khải lại gật đầu, chẳng biết là biết bên mình sai thật hay là do bị mấy chục đại hán vác đao làm sợ:
" Thế thì được rồi, bây giờ ông nói đi, bảo mấy thằng đánh chúng tôi ra đây, nói ngay trước mặt chúng tôi, nếu chúng chưa xong thì chúng ta đánh tiếp, nếu xong rồi thì bọn tôi tiểu nhân không chấp lỗi đại nhân, chịu chút thua thiệt." Bao Tiểu Tam tuy nói ngược mất rồi, nhưng lúc này ai dám cười hắn chứ: