Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 82 - Chương 82: Chỉ Mấy Thằng Nhóc!

Chương 82: Chỉ mấy thằng nhóc! Chương 82: Chỉ mấy thằng nhóc!

" Xem trò hay các cậu đi, xem đi, hay quá rồi ... phân ai người đấy đi mà hót!"

Đạo diễn Trương Tuấn Khải uất lắm, đầu hai thứ tóc rồi, vậy mà phải cúi đầu ăn nói khép nép với thằng nhãi ranh đáng tuổi con cháu, tuy danh tiếng không cao, cũng là tiền bối địa vị trong nghề, có thể diện chứ, cơn giận bốc lên, quay lại mắng phó đạo diễn một chập.

Phó đạo diễn Tân Dật Tinh vâng vâng dạ dạ luôn mồm, ai là người gây chuyện, hắn biết rất rõ, gọi cả đám ra, hơn chục người, lấy số đông che giấu, không để hai nam chính ra mặt. Thế trận như vậy đám thanh niên trẻ trong đoàn làm phim biết phải làm sao, như học sinh mắc lỗi, từng từng tên một lí nhí xin lỗi.

Xin lỗi thì xin lỗi rồi, nhưng không ai dám thả lỏng hết, đạo diễn Trương Tuấn Kiệt bảo đám thanh niên mau mau lên xe, chỉ sợ nơi này trời cao hoàng đế xe lại xảy ra sai sót gì. Quả nhiên chưa xong thật, Cừu Địch lại quát:" Khoan đã!"

" Lại sao nữa? Chúng tôi thực sự không muốn đánh nhau, phục rồi mà." Phó đạo diễn Tân Dân Tinh miệng đắng chát vẫn cười lấy lòng, đạo diễn đã nổi giận về xe rồi, hắn đành đứng mũi chịu sào:

" Đừng nói anh em chúng tôi hạng tiểu nhân bất nghĩa, đi tham vài món đồ của các ngươi, hán tử tái ngoại chúng tôi đều là hảo hán cả, không thèm làm chuyện trộm gà bắt chó. Lúc đó vì đề phòng các người quịt tiền, không chịu trả thù lao, cho nên mới lấy hai thứ." Sinh viên ưu tú, cán bộ sinh viên xuất sắc, Đảng viên Cừu Địch thời khắc này thể hiện được phẩm chất ưu việt nhất của mình, lời dối trá tuôn ra một cách hết sức hùng hôn, đưa tay ra, chính là di động cùng ổ cứng mini:

Người trung niên chính là kịch vụ Thường Tiêu Tương mừng lắm, trong đó có không ít tài liệu quan trọng, lại không dám tiên lên, vội vàng nói với Tân Dật Tinh:" Mấy thứ đó là của tôi, bao nhiêu tiền cũng phải lấy lại."

" Đồ trả lại cho các người, các người còn chưa trả tiền diễn xuất cho chúng tôi, mỗi người 100 đồng." Bao Tiểu Tam hô to:

Cảnh Bảo Lỗi bị Cừu Địch lôi ra, bắt hắn đi trả đồ, phó đạo diễn Tân Dật Tinh còn chưa hết run, móc ví ra, tay cứ lóng ngóng, không ngờ đưa luôn cả ví cho Cảnh Bảo Lỗi. Cảnh Bảo Lỗi nghiêm túc rút ra hai tời 100 đồng, về đội.

Tân Dật Tinh thộn mặt, hết nhìn hai món đồ trong tay, lại nhìn ví, rồi nhìn đám đông lố nhố đằng xa, môi mấp máy rất muốn chửi, các người làm lớn chuyện như thế vì hai trăm đồng à?

Cứ như đúng là vì 200 đồng thật, tiền đã tới tay, đại sự đã hoàn thành rồi, Cừu Địch phất tay hô như thổ phi:" Các anh em đi thôi, thằng nào mù mắt không biết điều, cẩn thận anh em bọn tao xin tí huyết."

Bọn thổ phỉ hô hào hưởng ứng, rầm rộ bỏ đi rồi, nhưng xe của đoàn làm phim không nhúc nhích, ai mà biết bọn chúng bày trò gì, vì 200 đồng thôi à? Ai mà tin. Chỉ có Thường Tiêu Tương là mừng, đúng là điện thoại, đúng là ổ cứng đó không tổn hại gì, mở điện thoại lên xem, tiền trong tài khoản vẫn còn nguyên, thậm chí có thiện cảm với đám Cừu Địch, suýt nữa không nhịn được quay sang chửi đám người trong đoàn, đi gây sự vớ vẩn, người ta không phải là kẻ xấu.

Mấy nhân vật đứng đầu đoàn làm phim trao đổi nhanh, thống nhất ý kiến gọi điện báo cảnh sát, đồn công an trấn hỏi, đánh chết người hay bị thương gì không? Vừa nghe nói là không đánh nhau, cảnh sát nổi khùng chửi trong điện thoại: Không đánh thì gọi làm cái buồi gì?!

Nơi này người dân hung hãn, không đánh tới tàn tật, đánh tới chết người thì chẳng là cái gì hết! Cảnh sát cúp luôn điện thoại.

Đoàn làm phim lại gọi cho hai vị địa đầu xà là Kỳ Liên Bảo, Tông Bằng Trình báo tình hình trước, sau đó mới dám về nhà khách.

Ông chủ Tông biết tin liền vội vàng trở về ngay, trước đó uống chút rượu, lái chiếc xe việt dã của một người bạn, phóng như bay lao thẳng vào trấn. Từ sau khi phát tài, Tông Bằng Trình đại bộ phận thời gian lêu lổng ở chỗ ăn chơi trên thành phố, rất ít khi về mảnh đất nghèo khó khắc nghiệt này.

Xe không đi vào nhà khách mà tới thẳng cổng của nhà bếp rồi dừng lại, khi xuống xe, Kỳ Liên Bảo, Hách Lai Vận còn có cả thư ký Trương Thụy Hà của văn phòng Cty Du lịch Hoa Hâm bố trí đương địa cũng vội vàng tới nơi.

" Có chuyện gì, rốt cuộc là sao, tôi đã bảo phải tạo điều kiện thuận lợi cho đoàn làm phim cơ mà, có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới mời được bọn họ về đây không? Vậy mà mới một ngày thôi đã xảy ra chuyện rồi, các ngươi định bôi tro trát chấu vào mặt tôi đấy à?" Tông Bằng Trình đang dở bữa tiệc, mặt đỏ gay chửi mắng:

" Chuyện là thế này ạ, không có gì là to tát ..." Hách Lai Vận đem đầu đuôi câu chuyện kể ra, nào là sao lại đánh nhau, đánh như thế nào, vì hưng phấn quá độ mà văng nước bọt, hắn là người tiếp xúc trực tiếp với đoàn làm phim, chịu nhiều ấm ức, lúc kể truyện thiên vị đám Cừu Địch, bao cái sai đổ hết đoàn làm phim:

Trương Thụy Hà ghê tởm đứng tránh ra một chút, người ở nơi này, trừ ông chủ Tông còn ra dáng một chút, đám còn lại cô nhìn ai cũng thấy buồn nôn.

" Không phải thôn dân gây sự à?" Tông Bằng Trình ngớ ra, hắn vội vàng trở về là vì sợ cái này:

" Dạ không ạ, mấy thằng nhóc đó từ vùng ngoài tới kiếm cơm thôi." Hách Lai Vận lắc đầu:

Thế thì yên tâm rồi, loại người này xử lý đơn giản lắm, đánh một trận đuổi đi là xong thôi, Tông Bằng Trình bực mình, vì chuyện vớ vẩn này mà phải quay về giữa đêm hôm à:" Không đúng, bọn họ nói đánh nhau ở đoàn làm phim mà, đã về tới cửa trấn rồi, sao lại đánh nhau tiếp, lại còn kinh động tới cả đồn công an, rồi còn báo án nữa."

" Bọn họ còn tìm chúng tôi đòi bồi thường nữa." Diêu Phú Văn cứ như sợ chuyện này không được coi trọng, thêm vào một câu:" Mấy thằng vùng ngoài đó láo lắm, mỗi đứa cầm một thanh đao chặn ở cổng trấn, đòi đánh nhau với đoàn làm phim, tôi nghe nói là lôi kéo tới mấy chục ngươi."

" Thật sao?" Tông Bằng Trình giật mình đánh thót, có thế lực như vậy thì hắn không thể không coi trọng rồi, nhìn Kỳ Liên Bảo:

" Vâng!" Kỳ Liên Bảo gật đầu xác nhận:

" Còn chưa trở trời làm sao đã có yêu nghiệt sinh ra rồi, rốt cuộc là chuyện gì? Mấy thằng đó rốt cuộc lai lịch như thế nào?" Tông Bằng Trình lại tức giận rồi:

" Hình như là ... Đầu bếp dưới tay anh vợ anh." Hách Lai Vận đến phục mấy thằng nhóc đó, hắn là người gặp mấy thằng nhóc đó từ ngày đầu tới trấn mà, chúng tới đây chơi, sau đó kiếm được tiền, thế là vui quên đường về luôn, tới giờ thành ra thế này, kể ra mà chúng đi thì cũng tiếc:
Bình Luận (0)
Comment