Chương 83: Chỉ một cân thịt!
Chương 83: Chỉ một cân thịt!
" Lão Mã ... Lão Mã ..." Tông Bằng Trình quát tháo, hoàn toàn chẳng có chút tôn trọng nào hết, định xông vào hỏi tội Mã Khai Hoang cơ, nhưng vào tới sân thì hai con chó bị xích ở góc sủa điên cuồng, hắn giật mình lùi lại, quát càng to:" Ra đây mau!"
Mã Khai Hoang biết đám Hắc Cầu gây họa nên trốn trong bếp nghe trộm nãy giờ, thấy Tông Bằng Trình gọi thì vội đáp lời, vội vàng chạy ra, hắn phải dựa vào đứa em rể này kiếm tiền, cho nên không đứng thẳng lưng lên được, khom lưng cười nịnh, ý đồ đánh lạc hướng:" Cậu đã ăn gì chưa, hay để tôi làm cho cậu một ít, hôm nay trong bếp có dê non ngon lắm, làm bát mỳ là thích hợp nhất đấy, canh đun từ sáng rồi, ngọt lắm."
" Đừng nói mấy thứ vô dụng đấy, anh không phải không biết, nếu không có đoàn làm phim tới nơi này kiếm tiền thì mọi người uống gió tây bắc hết. Sơ xuất một chút tôi còn không dám, vậy mà anh định dọa người ta sợ bỏ chạy à?" Tông Bằng Trình quát tháo một hồi, ông chủ Mã thường ngay dã man là thế, lúc này không dám hé răng nửa lời, bộ dạng ăn hại đó làm Tông Bằng Trình càng tức:" Nói, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Mã Khai Hoang ấp úng, cũng có ý bênh vực mấy chàng trai kia:" Cũng không có gì to tát đâu, mấy chàng trai tới đây kiếm sống, vừa chịu khó lại nghe lời, lương cũng không cao, tôi sai bọn chúng đi đưa cơm hộp, ai mà ngờ xảy ra cơ sự này chứ ... nói ra đều do đoàn làm phim hết, bọn chúng thường ngày ngoan lắm ..."
" Bọn chúng có mấy đứa?" Tông Bằng Trình cau mày cắt lời, làm ăn kiểu gì, chuyện quan trọng như vậy lại giao cho người ngoài:
" Ba đứa!" Mã Khai Hoang giơ ba ngón tay lên, nói rất chắc chắn:
" Đoàn làm phim nói phải tới ba chục người cầm đao đòi đánh nhau với họ, chúng lấy đâu ra nhiều người như thế? Đừng hòng che giấu tôi ... À đúng rồi còn chó nữa." Tông Bằng Trình nói tới đó nhìn hai con chó chăn cừu đang nhe răng gừ gừ trong sân, có vẻ hiểu rồi:
Mã Khai Hoang lí nhí:" Không phải đâu, toàn là đầu bếp cả đấy."
" Làm sao bọn chúng có thể kéo đầu bếp đi đánh nhau được?" Đây là chuyện nghiêm trọng, Tông Bằng Trình phải truy ra cho rõ mới được, hắn không cho phép thế lực khác nổi lên ở trấn này:
" Lúc đó tôi không có ở trong bếp, mấy thằng nhãi đó nói ai đi chống lưng cho bọn chúng, trả mỗi người một cân thịt lợn, kết quả đám ăn hại đó kéo nhau đi hết ... Chúng nói chỉ cần đi ra đó hô hào làm ra vẻ vậy thôi, không cần đánh nhau." Mã Khai Hoang đến xấu hổ cho giá trị đám thủ hạ của mình bán thân vì một cân thịt lợn rẻ quá rồi: " Bảo đi đánh nhau đám đó cũng chẳng dám, đám đầu bếp đó nhát lắm!"
Mỗi người một cân thịt lợn thôi là kéo đi được cả đám, dọa đoàn làm phim đái ra quần à?
Cả đám người sửng sốt, ngạc nhiên nhìn nhau, tưởng chuyện nghiêm trọng lắm, kết cục là cái trò hề, Tông Bằng Trình ngửa mặt cười, lại gập lưng cười, vỗ đùi chan chát:" Nhân tài, mấy thằng nhãi đó là nhân tài ... Ha ha ha ..."
Kỳ Liên Bảo, Hách Lai Vận cũng cười theo, làm chó chạy gà bay như vậy, ai cũng sợ là xảy ra chuyện lớn rồi, kết quả chỉ là nhận một cân thịt đi dọa người ta. Tông Bằng Trình mắng ông anh vợ không biết trông coi thủ hạ, đừng để gây ra chuyện nữa, sau đó gọi Diêu Phú Văn, Hách Lai Vân lên xe của mình, dù thế nào cũng phải đích thân gặp mặt nói chuyện với đoàn làm phim.
" Đại ca, phải làm sao bây giờ, người trong đoàn làm phim đang sợ lắm." Kỳ Liên Bảo vừa lên xe đã nói:
" Thì nói với bọn họ sự thực thôi, chuyện nhỏ xíu, chẳng qua là mấy thằng nhãi nghịch ngợm." Diêu Phú Văn còn chưa hết buồn cười:
" Không! Không! Không! Nói thật để người ta đòi bồi thường à? Đấu lý, đấu luật thì chúng ta làm sao mà thắng được đám người thành phố ... Cứ nói thế này, ừm, nói là mấy thằng nhãi đó ngông nghênh lắm, thuộc loại ác bá trong trấn đấy, không trêu vào được đâu, cảnh sát cũng không dám quản bọn chúng, chúng ta phải bỏ rất nhiều công sức mới lo liệu êm xuôi."
"Dù sao cũng chẳng có tổn thất gì, để cho bọn họ một bài học, đừng có chê bai cái này bới móc cái kia, nói cơm nước không ngon, nói điều kiện ăn ở kém ... Ha ha ha, dọa bọn họ một trận, chừa cái thói coi thường người nhà quê đi, sau này ngoan ngoãn càng dễ làm việc chứ sao." Tông Bằng Trình xuất thân rễ cỏ, đối với loại chuyện này, hắn thiên vị mấy thằng nhãi to gan làm bừa hơn đám người thành phố ẻo lả:
" Vậy nếu họ tìm tôi đòi bồi thường thì sao?" Hách Lai Vận vẫn hơi chột dạ, hắn không chọc vào được đoàn làm phim, sợ ảnh hưởng chuyện làm ăn:
" Hả, ba thằng nhóc với mấy đầu bếp đã dọa cả đám đái ra quần rồi, Lão Hách, anh thử nói xem." Tông Bằng Trình cười phá lên:
Nói thế thì Hách Lai Vận hiểu rồi, con mẹ nó, đúng thế, lão tử nắm trong tay mấy nghìn người, sợ cái đếch gì chứ?
Đoàn làm phim đúng là sợ lắm, về tới nhà khách là đóng cửa cố thủ, còn canh giữ cửa, người của cả Thương mại Bằng Trình và Du lịch Hoa Hâm đồng thời ra mặt vỗ ngực đảm bảo, chuyện này tới đây là dừng, sẽ không để ảnh hưởng tới tiến độ quay phim, sau đó nói chuyện xây dựng công trình bối cảnh, cả bữa cơm không nói tới chuyện bồi thường ...
Căn phòng nhỏ cho thuê, giờ thành thông lệ rồi, đám Cừu Địch cứ về là tụ tập trong phòng Quản Thiên Kiều, đội ngũ nhỏ của bọn họ ngày một gắn bó.
" Chỉ một cân thịt lợn thôi à?" Quản Thiên Kiều há miệng nhỏ trông ngốc ngốc hết sức đáng yêu, mắt chớp mấy lần không tin, còn giơ một ngón tay thanh mảnh lên hỏi Cừu Địch và Bao Tiểu Tam:
" Chứ còn sao nữa, chỉ ra đó đứng mười phút thôi, chẳng lẽ phải trả một con lợn à?" Bao Tiểu Tam nhấn mạnh:
Quản Thiên Kiều cứ ngơ ngác hết nhìn người nọ lại nhìn người kia, sau đó em gái dễ bị chọc cười này rốt cuộc không chịu được gục mặt xuống bàn cười không ngừng.
Cừu Địch vui vẻ nói:" Thì cũng giống như chúng ta lúc vừa mới tới trấn bị Nhục Đôn dọa mất mấy trăm đồng, tới nơi đất khách quê người, ai chẳng nhát hơn bình thường, họ đâu biết chúng ta là ai?"
" Nhưng ... Liệu có hậu họa không?" Cảnh Bảo Lỗi thì biết đám người bọn họ là cái gì:
" Yên tâm, sinh sự quan trọng hơn hay quay phim quan trọng hơn, chúng ta dây dưa được chứ bọn họ dám à? Làm lớn chuyện lên là đám đó chùn ngay." Cừu Địch đắc ý nói, nghĩ lại y cũng bội phục mình sao có thể nghĩ một chiêu thần thánh như vậy, rửa sạch tội ăn trộm luôn làm người ta không nghi ngờ gì cả, nhìn Bao Tiểu Tam chẳng bận tâm phải bỏ tiền mua thịt trả mấy chục người là biết kế hoạch thành công cỡ nào: