Chương 84: Tiểu tổ bốn người!
Chương 84: Tiểu tổ bốn người!
" Quan trọng là phía bên Bằng Trình ấy, liệu có vấn đề không? Đoàn làm phim mà gây áp lực, bọn họ sẽ phải ra tay." Quản Thiên Kiều nhịn cười nói:
" Thì như tôi đã nói rồi đây, đoàn làm phim không biết lai lịch của chúng ta, tôi đoán lúc này họ nghĩ cách dàn xếp cho yên chuyện ấy chứ. Bảo Lỗ cũng nói rồi, tiền thuê địa điểm thôi đã 30 vạn, tức là một ngày mấy vạn rồi, dám bắt nạt hai anh em tôi, chứ dám dây dưa với mấy chục người à?" Cừu Địch phân tích tình thế:" Nếu bên Bằng Trình không ngốc thì họ sẽ không nói ra lai lịch của chúng ta, dại gì chứ, phải thể hiện mình đã tốn công tốn sức dàn xếp việc này không phải hơn sao?"
" Cậu nghĩ có đơn giản quá không?" Cảnh Bảo Lỗi lo lắng hỏi:
" Thế chúng làm được cái gì, chúng ta có bồi thường được đâu, nói ra để lão Mã Béo bồi thường à?" Bao Tiểu Tam cười khành khạch, sán tới Cảnh Bảo Lỗi:" Không thì mang cậu ra bồi thường nhỉ, cho bọn họ cưỡng bức trả nợ, ha ha ha ha ..."
Rồi, câu chuyện bắt đầu diễn ra theo chiều hướng vô văn hóa, vô tiết tháo rồi đấy. Bao Tiểu Tam còn thêm dầu thêm mỡ miêu tả cảnh Cảnh Bảo Lỗi đóng giả nữ nhân, bị người ta luân phiên cưỡng bức ra sao. Quản Thiên Kiều vừa cười vừa tiếc, cô cứ nói đã bảo Cảnh Bảo Lỗi mà giả gái là đệ nhất mỹ nhân rồi mà. Cảnh Bảo Lỗi mặt đỏ gay, nhưng một không chống được ba, đến khi laptop của Quản Thiên Kiều kêu tít tít, cô mới quay đầu sang, mặt tức thì hiện vẻ hưng phấn.
Mật mã được mở rồi, trong di động chỉ có một đống ảnh, không có tác dụng gì, trong ổ cứng thì có mấy tài liệu được bảo mật, không ngờ Quản Thiên Kiều lại có thể phá giải được, chỉ tốn có mấy tiếng.
" Oa, Thiên Kiều, cô từng làm hacker ( Hắc Khách) à?" Cảnh Bảo Lỗi sùng bái:
" Cậu mới đen ấy, Kiều trắng nõn nà như thế này cơ mà." Bao Tiểu Tam theo bản năng bênh vực em gái bất chấp lý lẽ, sau đó mới sực tỉnh:" Oa oa oa, Kiều, em là cao thủ máy vi tính à, loại xâm nhập vào FBI, CIA gì gì như trong phim ấy hả?"
Ánh mắt Bao Tiểu Tam nhìn cô bé nhỏ nhắn này thay đổi hẳn, trước kia luôn coi Quản Thiên Kiều là đối tượng cần che chở bảo vệ, lần này phải nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Quản Thiên Kiều lần này thực sự kiêu ngạo rồi, vừa thao tác mày tính vừa cười nói:" Đừng kinh ngạc, chúng ta đều là những người có quá khứ cả mà."
Ánh mắt cô liếc nhìn Cừu Địch, Cừu Địch cười đáp lại, không hỏi gì thêm, ngược lại còn kéo Bao Tiểu Tam ngồi xuống, không làm phiền Quản Thiên Kiều làm việc.
" Ồ thứ này không có gì quan trọng cả, toàn là kịch bản thôi, khả năng là dùng để lưu trữ kịch bản phim." Quản Thiên Kiều quay màn hình sang cho mọi người xem, một đống tài liệu, bí mật mà đoàn làm phim che giấu chẳng qua là những kịch bản chưa xuất hiện này, hơi thất vọng:
Bao Tiểu Tam tò mò lật xem vài trang, đầu óc hắn lập tức nghĩ tới một việc:" Có đáng tiền không?"
Quản Thiên Kiều không chắc lắm:" Về lý luận mà nói thì chắc là đáng tiền."
" Vậy thì bán đi rồi chúng ta chia nhau." Bao Tiểu Tam quyết định nhanh gọn:
" Không được, làm người phải có giới hạn, đừng đi quá đà." Cừu Địch lập tức gạt phắt kiến nghị của Bao Tiểu Tam đi:
" Chắc chắn là không được, chuyện này còn liên quan tới vấn đề bản quyền, cậu muốn bán người ta cũng chẳng mua, vì mua không dám quay. Mặc dù chuyện vi phạm bản quyền ở nước ta như cơm bữa, nhưng phàm cái gì cũng có giới hạn, trong nghề này cũng có vài quy tắc không cho cậu trắng trợn ..." Cảnh Bảo Lỗi đang giao giảng kiến thức cho cho Bao Tiểu Tam, chợt có phát hiện:" Í, Thiên Kiều nhìn này, ở đây có một nhóm danh sách, nhân viên tham gia diễn xuất, danh sách nhà đầu tư, cái này hẳn có chút tác dụng chứ hả?"
" Ừ, có chút đấy ..." Quản Thiên Kiều lấy lại laptop, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, nhanh chóng gõ bàn phím, tải lên mấy văn bản, tiếp đó tiến hành định dạng, màn hình đang từ dạng cửa sổ chuyển sang dạng đen xì, toàn chữ là chữ:
Đợi khi Quản Thiên Kiều làm xong hết công việc, đan tay vào nhau làm động tác vươn mình mới phát hiện ba chàng trai nhìn mình ngây dại, làm cô có chút thiếu tự nhiên, theo bản năng cúi xuống, hở gì đâu, buổi tối lạnh, cô lại sợ lạnh, lúc nào cũng mặc mấy lớp.
" Các anh nhất định muốn nghe câu chuyện của tôi đúng không?" Quản Thiên Kiều rất hiểu lòng người hỏi:
Ba cái đầu cùng gục gặc, từ lúc tuyển dụng gặp cô gái này, bọn họ đã có chút tò mò rồi, tiếp xúc thời gian không ngắn, sự tò mò này chẳng những không giảm mà còn ngày càng lớn. Không chỉ thuần thục bố trí bọn họ chụp trộm, phân tích dữ liệu, bây giờ lại còn lắc mình một cái biến thành hacker trong truyền thuyết, làm sao không khiến trong lòng mọi người hiện lên một đống câu hỏi cho được.
" Vừa rồi tôi đã nói chúng ta đều là người có quá khứ, chia sẻ chưa chắc đã là niềm vui." Quản Thiên Kiều điểm danh trực tiếp:" Đúng không Bảo Lỗi?"
"À, ừ, hình như thế." Cảnh Bảo Lỗi có chút lúng túng, cứ như bị đôi mắt trong veo kia nhìn thấu tâm sự, mỗi người đều có câu chuyện không muốn đụng vào, đương nhiên trừ Bao Tiểu Tam ra, cậu ta là là loại sách mà nội dung viết hết ở trang bìa:
" Đợi sau khi mọi việc kết thúc, mọi người muốn hỏi gì, tôi sẽ nói cho mọi người biết. Có điều bây giờ không nên để nó ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người, được không? Cảnh ngộ của chúng ta đều không khác nhau là bao, đều là học mà chẳng thể dùng ..." Quản Thiên Kiều nói tới đó giọng có hơi trầm xuống, khẽ gượng cười, lại là nụ cười mang vẻ đượm buồn:
Không khí trong căn phòng nhỏ lắng xuống, điện ở đây không tốt, ánh đèn vàng vọt chẳng chiếu sáng được nhiều, ánh sáng từ màn hình vi tính chiếu ra, ánh lên gương mặt nhỏ nhắn có chút xanh xao do thiếu nắng của Quản Thiên Kiều. Ngay cả Bao Tiểu Tam thường ngày vô tâm nhất cũng không biết nói gì cả.
Đột nhiên Cừu Địch nói:" Tôi sẽ không hỏi đâu."
" Cám ơn!" Quản Thiên Kiều nhoẻn miệng cười, cô luôn cảm giác Cừu Địch có thể hiểu được mình, khách khí nói một câu, sau đó cô nhanh chóng đổi chủ đề, phấn chấn nói:" Cho mọi người biết một tin tốt, rất có thể tôi đã tóm được tên gián điệp nấp ở đây rồi."
Câu nói này không khác gì liều thuốc kích thích, trong chớp mắt đã làm mọi người trở nên hưng phấn, mắt ai nấy sáng lên nhìn Quản Thiên Kiều, đợi cô vén màn bí mật. Nhìn bộ dạng của bọn họ khiến Quản Thiên Kiều không khỏi liên tiên tưởng tới mấy chú cún con, khẽ bật cười, thiện cảm với đoàn đội nhỏ này càng nhiều, mở một bức ảnh trong laptop.
" Hả? Tên họa sĩ á?" Bao Tiểu Tam hoang mang, trên màn hình chính là tên họa sĩ râu rậm đang lén lút đi vào tòa nhà dang dở bị bọn họ gài máy ghi hình:
" Đúng, chính là hắn, mượn danh nghĩa vẽ tranh đi khắp nơi thu thập tình báo, thân phận đó rất tiện lợi." Quản Thiên Kiều gật đầu:
Phản ứng của Cảnh Bảo Lỗi không ngờ lại là quay sang cảnh cáo Bao Tiểu Tam và Cừu Địch:" Nói trước, hai cậu đừng có làm gì đấy, còn chưa chắc chắn đâu đấy. Dù có là hắn đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc hắn biết sự tồn tại của chúng ta, nếu lỗ mãng hành động khiến chúng ta bị lộ thì không hay."
Xét tính cách của hai vị này, Cảnh Bảo Lỗi thấy căn dặn của mình không thừa.
" Trông giống người có văn hóa lắm, nhìn mấy chỏm râu kìa, soái ra phết đấy chứ." Cừu Địch thoải mái bình luận, đã quen thuộc với nơi này rồi, gan của y ngày càng to, một người lẻ loi như vậy, y thực sự không để vào mắt:
" Mai ấn xuống đập cho một trận đi, đánh cho hắn cút luôn." Bao Tiểu Tam xoa tay kiến nghị:
" Thế thì đơn giản quá, mày bằng vào cái gì mà đánh người ta? Nếu không vạch trần thân phận của hắn, sao khiến hắn sợ mà chạy được? Nếu mày vạch trần, vậy mày là cái gì?" Cừu Địch hỏi ngược lại:
" Này này, các cậu có nghe vừa nãy tôi nói gì không đấy hả?" Cảnh Bảo Lỗi đen mặt, hắn biết ngay hai tên này không nghĩ ra cái gì hay ho đâu mà, trông vị họa sĩ đó cũng là người u uất bất đắc chí, cho nên mới đổi nghề kiếm ăn, nói ra cũng là người cùng khổ giống họ, sao đối xử như thế được, hắn thấy tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng:
Quản Thiên Kiều nghe bọn họ tranh cãi mà buồn cười lại ám áp, tuy cô lúc nào cũng thui thủi một mình, kỳ thực sợ nhất cô đơn, trước đó lo khi chân tướng đưa ra, giờ tiêu tan hết rồi, có mấy người bạn này ở bên, cô thậm chí còn có chút trông đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.