Q5 - Chương 030: Chim sẻ non khó chung bước đại bàng. (4)
Q5 - Chương 030: Chim sẻ non khó chung bước đại bàng. (4)
Còn lại một mình trong phòng Liêm Giang Đào thấy mất phương hướng, bây giờ không biết phải đối phó với tình hình này ra sao. Hắn nhận ra, mình trêu chọc nhầm đối tượng rồi, người ta không phải chỉ là công ty nhỏ, còn là đám người xuất thân từ gián điệp thương nghiệp.
Không lâu sau cô thư ký trở về, báo cáo đã tiễn hai viên cảnh sát đi, thấy tổng giám đốc nhíu chặt mày, liền kiến nghị:" Tổng giám đốc, sao chúng ta không giữ hai viên cảnh sát đó ở lại công ty để đề phòng vạn nhất, một khi xảy ra vấn đề, chúng ta không cần giải thích nhiều nữa."
Liêm Giang Đào qua cuộc nói chuyện khi nãy tỉnh ra khá nhiều, xua tay ngay:" Không được, không được, chuyện gì nhờ tới cảnh sát chứ chuyện này thì không, trừ khi bọn chúng có hành vi phạm pháp, hiện giờ lập thế nào? Cô định bảo với cảnh sát thiết bị của chúng ta bị gây nhiễu bởi món đồ làm thủ công giá chưa tới 10 đồng à? Với lại chúng phạm tội gì, chúng có lấy đó làm công cụ gây án đâu."
" Xin lỗi tổng giám đốc, tôi suy nghĩ không chu toàn." Cô thư ký rối rít xin lỗi:
Liêm Giang Đào phất tay, chuyện đó không tính là sai lầm, chỉ là bọn họ suy nghĩ quá chính thống mà thôi, hỏi:" Mấy giờ rồi nhỉ?"
Thư ký xem đồng hồ:" 9 giờ 15 ạ."
" Hôm qua Mã Thụ Thành nói với cô rằng hôm nay hắn sẽ tới, còn tới thẳng phòng 902?" Liêm Giang Đào xác nhận lại, đêm qua ngủ được một chút, trạng thái hắn không được tốt lắm:
" Vâng, anh ta nói sẽ bàn việc trực tiếp với tổng giám đốc ạ." Thư kỳ nhỏ giọng đáp:
Liêm Giang Đào đứng dậy, mở cửa sổ ra, nắng đã lên, không khí không dễ chịu cho lắm, ánh nắng gay gắt, bãi đỗ xe không có lấy một bóng người. Ở khu khai phát này, xưa nay ít khi xảy ra chuyện trộm cắp, an ninh rất tốt, ấy vậy mà một công ty bảo mật như bọn họ, nơi gắn vô số camera giám sát, vô số cánh cửa an ninh, vậy mà thật không sao tưởng tượng được mấy lần liền bị đối phương vả mặt.
Đối phương có tới không, hay đó chỉ là thủ đoạn khiến họ bất an, hoặc là trò giương đông kích tây?
Dù là gì, hắn cũng muốn chuyện này mau chóng kết thúc, bọn họ không thể cứ ngày ngày ngồi đợi trộm tới như thế được, lỡ dở bao nhiêu công việc rồi.
Ông trời như biết được mong mỏi lớn trong lòng Liêm Giang Đào vậy, chiếc xe của hắn bắt đầu kêu điên cuồng, đó là hệ thống chống trộm. Nhưng rõ ràng hắn đứng ở đây nãy giờ, làm gì thấy ai tiếp cận, Liêm Giang Đào vội vàng rời khỏi văn phòng:" Mau lên, chúng tới rồi .."
Thế nhưng muộn mất rồi, trong đại sảnh, chuông báo động reo hú ầm ĩ, tiếp đó là chuông báo cháy, ở ngoài bãi đỗ xe, đại bộ phận xe cũng phát ra tiếng báo động inh ỏi điếc tai. Bảo an đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, ngay lập tức hùng hổ lao ra ngoài, nhưng làm gì có ai, ngoài những chiếc xe đang kêu làm người ta muốn điếc tai.
Liêm Giang Đào vừa mới rời thang máy chạy tới đại sảnh công ty thì có điện thoại, linh cảm nói cho hắn biết chính là đối phương, vừa nhận máy một cái thì tiếng còi báo động bên ngoài cũng dừng, như để chuyên môn phục vụ cho cuộc nói chuyện này.
Bên kia truyền tới giọng nói xa lạ, trầm, ngắn gọn:" Tôi tới rồi."
" Tôi biết." Liêm Giang Đào cố gắng trấn định bước tới cổng đại sảnh:" Anh ở đâu?"
" Tôi ở khắp mọi nơi, rất nhanh thôi an ninh đa tầng của các anh sẽ sụp đổ, đồng thời hình ảnh sẽ phát lên mạng ngay trong hôm nay, anh có ba phút để kháng cự, thời gian bắt đầu từ bây giờ." Đối phương nói xong cúp máy ngay lập tức:
Tiếng tút tút kéo dài truyền ra, Liêm Giang Đào cũng ngay lập tức phải chịu đựng đủ thứ còi báo động, báo cháy đinh tai nhức óc làm hắn không đủ bình tĩnh để suy nghĩ, điều đầu tiên hắn quan tâm là:" Nhanh, máy chủ, phái người tới, khống chế máy chủ."
Thư ký ở phía sau cũng hô:" Đóng cửa lại, không cho bất kỳ ai ra vào."
Cửa tự động đóng lại, thiếu chút nữa khiến một bảo an bị kẹt, hắn kịp lao vào công ty trước khi cửa đóng, hô to:" Tổng giám đốc Liêm, không có ai ở bãi đỗ xe hết."
Bây giờ còn ai quan tâm tới cái bãi đỗ xe nữa cơ chứ, Liêm Giang Đào chẳng trả lời, chạy vào thang máy lên tầng 9, vội vã tới phòng điều khiển trung ương. Hoàng Thành đã tới đó từ trước rồi, hắn cũng nhận được cuộc điện thoại tương tự, hai người vừa tới gần phòng điều khiển trung ương thì các thiết bị an ninh bố trí dày đặc trong công ty mắc chứng động kinh.
Cửa phòng cháy mở ra, mở lại đóng, đóng lại mở, cứ không ngừng lặp đi lặp lại. Camera góc rộng xoay tròn một cách mất kiểm soát, hết quay lên lại quay xuống, cuối cùng đồng loạt hướng lên trần nhà. Toàn bộ cửa an ninh hiển thị đèn đó, đó là mệnh lệnh phong tỏa khẩn cấp đã phát huy tác dụng. Nhưng cửa tự động thì lại mất khống chế, cứ đóng vào mở ra, lặp đi lặp lại. Về phần thang máy hiển thị đang ở trạng thái bảo dưỡng, đã khoa chết rồi.
Tất cả những chuyện này đều chứng minh một điều, máy chủ đã bị xâm nhập.
Hơn nữa còn là máy chủ trung ương bị khống chế, Hoàng Thành thống khổ vỗ trán, nhục nhã muôn phần, đây là hành vi dẫm đạp tự tôn của hắn. Hắn không thể tin được, miệng liên tục lẩm bẩm:" Không thể nào, không thể nào, sao bọn chúng có thể vào được, những ba lớp tường lửa cơ mà."
Căn bản chưa tới ba phút, thư ký nhìn đồng hồ, bọn họ từ tầng một đi thang máy lên tầng 9, chỉ mất có một phút năm mươi giây, vậy mà toàn bộ đã sụp đổ. Cho dù cô không biết về lập trình cũng hiểu, máy chủ trung ương của DTM, chỉ có tổng giám đốc Liêm và chủ quản phòng kỹ thuật có quyền hạn truy cập, đó là bức tường đồng vách sắt do mấy chục kỹ sư, lập trình viên dùng mấy năm gây dựng lên.
Sụp đổ rồi, sụp đổ quá nhanh, nhân viên công tác đại đa số bị nhốt trong văn phòng, chẳng biết có hạn chế được kẻ trộm không, nhưng chính bản thân đã bị hạn chế rồi.
Sụp đổ rồi, Liêm Giang Đào nhũn cả chân, hắn đứng trong hành lang hôn xiêu phách lạc nhìn toàn bộ thiết bị điện tử mất kiểm soát, không biết phải làm thế nào, đây là cơn ác mộng hắn không dám tưởng tượng.
Sụp đổ rồi ... Chỉ ba phút thôi làm sao lại dài dằng dặc như thế, nhân viên kỹ thuật đang điên cuống gõ bàn phím, nhập mệnh lệnh, truy đuổi bóng đen lướt qua như u linh, khi tìm tới được nguồn gốc của IP tấn công thì ... Vụt, biến mất rồi.
Không có âm thanh nào hết, đó chỉ là âm thanh tưởng tượng trong lòng các lập trình viên thôi, thoáng một cái không còn dấu vết nào nữa, lưng họ lạnh toát.