Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 814 - Q5 - Chương 031: Phá Trận Tử Biến Cố Ở Khắp Nơi. (1)

Q5 - Chương 031: Phá trận tử biến cố ở khắp nơi. (1) Q5 - Chương 031: Phá trận tử biến cố ở khắp nơi. (1)

Tưởng chừng vậy là xong rồi, hôm nay DTM sẽ phải gánh chịu một tổn thất không cách nào vãn hồi được, thế nhưng ngay khi Liêm Giang Đào suy sụp không còn đưa ra được một mệnh lệnh nào ứng phó với cục diện trước mặt thì tiếp đó mọi thứ phục hồi lạo một cách chậm chạp nhưng rất có trình tự …

Còi cảnh báo biến mất, cửa an ninh hiện đèn xanh báo hiệu bình thường, cửa phòng cháy được kéo lên … mọi thứ khôi phục, giống như bình thường diễn tập hoàn thành mệnh lệnh được giải trừ, mấy chục giây thôi, hết thảy bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Có điều trong lòng mọi người thì đã không còn cách nào khôi phục bình thường nữa, Hoàng Thành hồn xiêu phách lạc, đi vào phòng điều khiển, ngồi phịch xuống ghế, như già đi cả chục tuổi.

Liêm Giang Đào thì đứng chết lặng tại chỗ, không ai dám tới gần hắn, nhân viên kỹ thuật qua lại đều đi sát tường, chỉ sợ lọt vào tầm mắt trở thành bia trút giận. Đột nhiên hắn như tỉnh ngộ điều gì, xoay người bước đi thật nhanh, cô thư ký vội vàng đuổi theo hắn vào thang máy, nghe thấy Liêm Giang Đào lẩm bẩm:" Hắn tới rồi."

Hắn? Là Mã Thụ Thành tới sao? Cô thư ký bất ngờ:" Sao hắn có thể vào được chứ ạ? Chúng ta đã đóng cửa ngay khi có vấn đề."

" Vào rồi, nhất định tới rồi." Liêm Giang Đào khẳng định chắc chắn, khi thang máy dừng lại, hắn gần như chạy ra ngoài, văn phòng tổng giám đốc vẫn đóng cửa, tựa hồ phán đoán của hắn sai lầm:

Tít, tít, tít ... Liêm Giang Đào nhập mật mã, cửa mở ra, ánh mắt hắn ngay lập tức nhìn thấy một nam tử ngồi trên ghế sô pha cười với bọn họ, thoải mái cứ như người nhà.

" Giới thiệu một chút, kẻ hèn này họ Cừu, tên chỉ có một chữ Địch, chuyện ở Cáp Mạn do tôi định đoạt."

Mặc dù không giới thiệu chức danh, nhưng thái độ tự tin ấy khiến không ai nghi ngờ lời nói của y, huống hồ việc y điềm nhiên ngồi nơi này chứng minh lời y nói rồi.

" Là là … là anh à?" Thư ký Vệ ngây ra mất một giây rồi hét lên:

Liêm Giang Đào còn định hỏi hai người họ quen nhau à, nhưng chợt nhận ra y đang mặc trang phục bảo an của DTM, thì cũng lập tức hiểu ra:" Là anh à?"

" Ha ha ha, vậy thì chúng ta nên tính là lần thứ hai gặp nhau rồi nhỉ?" Cừu Địch cười gật đầu:

Trong mắt Liêm Giang Đào và thư ký Vệ nhanh chóng lướt qua hình ảnh năm phút trước, một bảo an vội vàng chạy qua cửa tự động sắp đóng lại, vào đại sảnh hô bãi đỗ xe không có ai hết ... Khi đó hai người bọn họ đều vội tới trung tâm điều khiển, ai thèm để ý tới một tên bảo an bình thường, mà lúc đó toàn bộ bảo an bị cánh cửa an ninh đóng lại ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài rồi.

Sau đó thì sự việc quá đơn giản, xâm nhập khống chế camera, cửa an ninh, thang máy, khi tất cả đổ dồn sự chú ý vào phòng điều khiển trung tâm, với bộ đồng phục này y có thể thong dong đường hoàng lên tới tầng này, rồi tới gian phòng đã ước định.

Nhưng còn một vấn đề nữa.

" Làm sao anh biết được mật mã của căn phòng này?" Liêm Giang Đảo khẩn trương hỏi, thậm chí giọng hắn mang theo chút sợ hãi, nếu như an ninh ở đây không đỡ nổi một đòn của người ta, đừng nói tới kinh doanh gì, an toàn nhân thân của mình cũng thành vấn đề:

Cừu Địch không nói gì cả mà chỉ vào ở góc tầng, Liêm Giang Đào quay đầu nhìn về phía đó, là camera giám sát, hơn nữa không chỉ có một chỗ. Nếu như đối phương đã có thể vào được khống chế máy chủ, vậy thì làm gì có mật mã của ai là bảo mật được chứ.

Ngay cả chuyện này cũng tính toán tới rồi? Liêm Giang Đào nghĩ ngay tới một khả năng:" Thực ra anh sớm vào được máy chủ của DTM rồi đúng không?"

" Hình như thế." Cừu Địch trả lời mập mờ, khiến y càng trở nên thần bí:

Hiểu rồi, ra là thế, Liêm Giang Đào bây giờ hiểu rồi, đối phương căn bản không có năng lực đó, nhưng bất ngờ xâm nhập, khẳng định sẽ bại lộ ý đồ. Vì thế mà dấu dốt, hết chặn đường cống, lại đi làm nhiễu camera, khiến DTM dần bị dẫn dắt sang chú ý lỗ hổng an ninh do yếu tố con người chứ không phải ở hệ thống. Lúc ấy đối phương mới tung ra tuyệt chiêu, ung dung tiến vào, mà khi ấy thì không ai chú ý tới nơi này nữa ... Máy chủ bị xâm nhập đã thu hút hết sự chú ý của mọi người rồi.

" Tấn công hacker là phạm pháp đấy, anh thật to gan, không sợ đi tù sao?" Liêm Giang Đào cố gắng lấy lại bình tĩnh, uy hiếp đối phương:

" Thế à? Chẳng lẽ quý công ty bị hacker xâm nhập hay sao? Không thể nào, hết thảy vẫn bình thường cơ mà, tôi có thấy gì đâu." Cừu Địch cố tình mở mắt nói dối không biết thẹn:

Cô thư ký nổi giận:“ Trơ trẽn, anh vào tận đây rồi còn chối à, có tin chúng tôi gọi cảnh sát tới …”

“ Khoan!” Liêm Giang Đào quát lớn át lời thư ký, tựa hồ nhìn thấy ánh sáng nào đó, lời nói dối bao giờ chẳng dễ nghi hơn là nói thật, hắn cũng cố ý hỏi:" Vậy anh thấy gì rồi?"

" À, tôi tới thật không đúng lúc, quý công ti đang thử nghiệm thiết bị mới, tổ chức diễn tập bất ngờ không thông báo cho công nhân viên ... Đáng tiếc tôi tới hơi muộn, không được chứng kiến ... " Cừu Địch nói rất chân thành, tỏ thái độ rõ ràng, tôi không tới đây để xát muối vào vết thương của anh:

Hai người nhìn nhau rất lâu, rốt cuộc bọn họ cũng đối đầu trực diện rồi, Liêm Giang Đào đánh giá chàng trai sống lưng thẳng tắp, làn da đen khỏe mạnh, tóc cắt ngắn, trông như một vật động viên, nụ cười xán lạn đơn thuần, không hề có chút ác ý nào. Có điều hắn cũng không dại gì mà đánh giá người khác từ bề ngoài, thầm suy tính phương pháp xử lý ra sao.

Cừu Địch không cho hắn rảnh rang suy nghĩ:" Xem ra hôm nay tôi đúng là đến không đúng lúc rồi, nếu tâm trạng anh không tốt, vậy thì đổi hôm khác đi ... Đương nhiên nếu tổng giám đốc Liêm vẫn còn hứng thú."

" Khoan đã, anh định cứ thế mà đi à?" Thư ký Vệ quát, mắt trợn lên như gặp phải kẻ thù:

Chậc, Liêm Giang Đào chép miệng, tức tối lườm cô thư ký một cái, lúc cần không thấy, bây giờ thể hiện cái gì cơ chứ? Loại chuyện này hai bên ăn ý không lên tiếng là phương thức xử lý tốt nhất, không thể ép đối phương quá mức.
Bình Luận (0)
Comment