Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 816 - Q5 - Chương 033: Phá Trận Tử Biến Cố Ở Khắp Nơi. (4)

Q5 - Chương 033: Phá trận tử biến cố ở khắp nơi. (4) Q5 - Chương 033: Phá trận tử biến cố ở khắp nơi. (4)

Hoàng Thành là đồng chí lâu năm ở lĩnh vực lập trình rồi, mười mấy năm kinh nghiệm, chưa bao giờ thấy bị sỉ nhục như hôm nay. Khi nhận được số điện thoại lạ tự nhận liên quan tới cuộc xâm nhập, hắn cơ hồ rống lên nói đối phương phải trả già đắt, nhưng đối phương lại dùng ngữ khí khiêu khích liệt kê vài bug quan trọng. Hàm ý cảnh cáo hắn, có thể thông qua những lỗi đó khiến hệ thống của DTM sập bất kỳ lúc nào, chẳng qua là không dùng mà thôi. Toàn bộ phòng kỹ thuật đều cắm mặt vá lỗi, đến khi tìm ra hướng công kích thì há hốc mồm.

Đáp án tới tử chủ quản phòng kỹ thuật, máy tính cá nhân của Hoàng Thành.

Không cần tốn quá nhiều thời gian, Hoàng Thành nhớ ra ngay, đó là báo cáo đánh giá, trong đó gửi kèm rất nhiều ảnh, hắn mở ra, thế là ... Tự mình đem trojan gài vào trong máy rồi.

Đây là một sai lầm cấp thấp, lợi dụng một giây phút lơ đễnh của hắn mà xâm nhập, chắc chắn là như thế, nếu không chẳng thể giải thích được nguyên do vì sao tấn công tới từ nội bộ. Có điều đợi tới lúc Hoàng Thành vội vã về văn phòng mở máy ra kiểm tra, email của mình đã bị người ta xóa sạch, thay vào đó chính là bản công bố lỗi hiếm có kia.

Giống như bị người ta gạt chân ngã, nhưng lại nhặt được cục vàng vậy, Hoàng Thành trong lúc vui mừng lẫn lộn, thần kinh có chút thất thường, đi qua đi lại trong phòng, lúc thì ngửa đầu cười to, lúc lại nhào vào máy vi tính gõ cái gì đó kiểm tra. Sau một thời gian kiểm tra, hắn xác định tất cả bug này là thật, hắn nhận ra đối phương chỉ muốn trêu chọc mà thôi, nếu không người ta nắm được chừng đó sơ hở đủ để đập vỡ bát cơm của hắn rồi … không, nói chính xác kéo sập luôn cả DTM rồi.

Tấn công nhanh như chớp, rút lui lặng lẽ như bóng ma.

Bên ngoài tòa nhà tổng bộ DTM, đám Lão Phiêu đã bắt đầu rút lui, một chiếc xe đồ chơi lặng lẽ bãi đỗ xe đi ra, hết chiếc này tới chiếc khác, hết sức khéo léo xuyên qua khe phía dưới rào chắn, đi ra đường. Lạch bạch chạy men theo lề đường, cuối cùng dừng lại ở bên một chiếc xe van màu trắng, cửa xe mở ra một khe nhỏ, Thôi Tiêu Thiên nhặt mấy chiếc xe đồ chơi lên, xe đóng cửa rời đi.

Bên trong xe Đinh Nhị Lôi nhìn chằm chằm màn hình laptop, nhưng nhìn toét mắt cũng chẳng hiểu. Lão Phiêu gãi cằm, giống đang châm chước điều gì đó.

Đinh Nhị Lôi không quan tâm tới chuyện đột nhập, hắn hứng thú với mấy cái xe nhỏ, giọng nịnh nọt:" Lão Phiêu, chiêu này của anh học từ ai thế?"

" Chiêu nào?" Lão Phiêu hỏi:

" Thì khiến cho xe cảnh sát hú còi báo động ấy, mấy chục cái xe kêu cùng một lúc, trông thật tráng lệ." Đinh Nhị Lôi dám khẳng định, đây không đơn thuần là lĩnh vực kỹ thuật, hắn ngửi thấy mùi thủ đoạn đồng môn:

" Mấy năm trước tôi vào tù có quen với một tên trộm xe, tôi với hắn hợp tính lắm, hắn nói những chiếc xe đắt tiền có bộ giải mã trị giá tới mấy nghìn đồng. Sau khi ra tù tôi nghĩ, quan trọng là phải khiến cho còi báo động mất tác dụng, như thế trộm xe mới tiện ... Ài, đợi khi tôi nghiên cứu ra thì cái thằng trộm xe đó đổi nghề rồi ... Mẹ nó, từ ăn trộm thành ăn cướp rồi. Kỹ thuật tốt như thế, nhưng tôi không dám đem bán, càng không dùng được ... Bây giờ ó cơ hội đem dùng, thật ra đơn giản lắm, muốn nó báo động thì phát ra tín hiệu rung động giả, nó sẽ kêu ngay ... Còn muốn trộm thì đơn giản, phát ra tín hiệu đang ở trạng thái bảo dưỡng, thế là nó không kêu nữa." Lão Phiêu ít có quan niệm thiện ác lắm, hắn chỉ chìm đắm vào lĩnh vực kỹ thuật thôi, với hắn đó là thú vui:

Thôi Tiêu Thiên quay đầu lại hỏi:" Anh thấy trình độ bảo mật của họ thế nào?"

" Tường lửa của DTM rất tốt, cả đời tôi cũng không đạt được tới trình độ đó, nói ra Hoàng Thành cũng có trình độ đấy, không hổ danh là nhóm cao thủ từ Nga về, nếu tấn công loại tường lửa đó sẽ bị bọn họ truy lùng theo IP, cắn ngược trở lại ... Chậc, khá lắm, may mà anh đây thông minh, giờ trò ngay trên máy vi tính của bọn chúng, ke ke ke ..." Lão Phiêu phát ra tiếng cười đặc trưng của mình, chứng tỏ trong lòng hắn đang đắc ý lắm:

" Xây dựng và phá rỡ là hai khái niệm khác nhau, mười năm xây dựng phá một ngày, trăm người xây dựng một người phá, hai bên không phải là người cùng nghề." Thôi Tiêu Thiên nói:

" Cho nên tinh thần của hacker không phải vô lý, phá hoại vì kiến thiết có ý nghĩa hơn sự phá hoại đơn thuần ... Có điều cũng hơi tiếc, bây giờ cho DTM hết cả rồi, người ta mà không nhận ân tình này, chúng ta biến thành hại mình lợi người, đi ngược với nguyên tắc hại người không lợi mình của tôi." Lão Phiêu than:

" Cừu Địch không có chuyện làm ăn lỗ vốn đâu." Đinh Nhị Lôi khẳng định:

" Đúng, câu này nói hay lắm, Cừu Địch không làm chuyện vô nghĩa đâu, Lão Phiêu, anh cứ yên tâm đi." Thôi Tiêu Thiên tin tưởng nói:" Thứ anh thấy chỉ đáng giá 10 đồng, Cừu Địch dám hét giá 100 thậm chí 1000, nói tới làm giá, ai hơn được cậu ta?"

" Nhưng mà có một vấn đề rất quan trọng." Lão Phiêu đặt laptop xuống, vươn người qua khe hở giữa hai ghế nói chuyện với Thôi Tiêu Thiên:" Cậu xem đi, mặc dù cậu là thằng biến thái, ít ra trông cậu cũng còn trông giống con người ... Tôi thì không xong rồi. Tôi cũng biết Cừu Địch đi đàm phán chuyện hợp tác, nhưng nếu đàm phán thành công thì cậu nói tôi phải làm sao? Xuất đầu lộ diện ra, tôi chẳng ngại, nhưng e là người ta không chịu nổi ấy chứ. Còn không lộ mặt, chẳng lẽ nhốt tôi vào phòng làm lập trình viên? Chán lắm ... Với lại sau này không thể muốn làm gì thì làm, muốn trộm gì thì trộm, không muốn làm thì chạy tới quê Cừu Địch nghỉ mát được nữa ... Cậu nói có phải không Nhị Quải?"

" Đúng thế, cuộc sống từ rượu chè gái mú, biến thành sáng đi tối về thì quá bi thảm." Đinh Nhị Lôi hết sức đồng cảm:

Đúng là tri âm, Lão Phiêu ôm vai Đinh Nhị Lôi:" Nhị Quải, nếu phải làm việc đàng hoàng tôi thà chẳng làm còn hơn, kiếm cũng không ít rồi, chúng ta đi chơi, không nói cho ai hết."

Đinh Nhị Lôi không cần suy nghĩ đã gật, lần trước định đi cùng Bao Tiểu Tam mà không được, thời gian trôi qua đã lâu, ước mơ vẫn cháy bỏng trong lòng:" Tôi tính rồi, chúng ta sang Hà Lan hút cần đi, ở đó chơi gái cũng hợp pháp nữa."

" Đúng, đó mới là thiên đường của nam nhân, tôi đi nhuộm tóc vàng đóng giả người nước ngoài, xấu một chút cũng không ai chê." Lão Phiêu ôm càng chặt:

Thôi Tiêu Thiên nhìn hai thằng biến thái ôm nhau qua gương chiếu hậu, không nói lên lời, hắn biết mấy thằng báo hại này dám nói dám làm, thế thì phiền DTM và Cáp Mạn bắt tay, lúc đó không thể thiếu Lão Phiêu.
Bình Luận (0)
Comment