Q5 - Chương 043: Hoa chẳng phải là hoa lòng ta loạn. (3)
Q5 - Chương 043: Hoa chẳng phải là hoa lòng ta loạn. (3)
Vệ Khải Hoa không nói nữa, mở sổ sách tiêu thụ ra, trải lên trên bàn:" Tổng giám đốc xem, thời hạn lắp đặt đã phải hẹn tới tháng sau rồi, chúng tôi còn đang phải tích cực tuyển người, không phải vấn đề bán được hay không, tôi đang lo Đồng Minh không cung cấp đủ hàng, công nhân lắp đặt không đủ hoặc tay nghề không tốt dẫn tới phản hồi kém ... Đồng cũng lo thời gian lắp đặt kéo dài quá lâu khách hàng chạy tới chỗ khác. Số liệu tôi không hề làm giả, công ty tiêu thụ quá nóng, tôi còn phải áp tiêu thụ xuống."
Liêm Giang Đào xem sơ qua, nếu vì ganh đua thành tích, chỉ cần có đơn đặt hàng, chưa biết thực hiện chưa cũng có thể tính vào, nhưng Vệ Khải Hoa rõ ràng chỉ tính đơn đã hoàn thành, đã thanh toán, khiến số liệu bị thấp hơn. Hắn chấn kinh nhìn cô thư ký trước nay luôn nuôi như chai rượu, ai ngờ có ngày mang tới niềm vui bất ngờ này.
" Tốt ... Quá tốt, vậy thì tôi càng phải biết rốt cuộc là có chuyện gì." Liêm Giang Đào hưng phấn:
Vệ Khải Hoa đóng cửa lại, giống như có gian tình, thì thầm với Liêm Giang Đào.
Gian tình thì không có nhưng chuyện khó nói.
Cùng lúc đó Bao Tiểu Tam đang đàm phán với quản lý của tiểu khu Trương Trang, dù sao cũng là người quen. Cái tiểu khu này vừa làm công trình gia cố tường bao không lâu, Bao Tiểu Tam ngày ngày chạy đi chạy lại tiếp xúc với quản lý, từ lạ thành quen, từ quen liền có chuyện làm ăn mới, đang xúi bẩy quản lý thay camera giám sát mới.
Viên quản lý không nể mặt, tới tiếp thị hai lần rồi người ta vẫn chỉ câu nói đó:" Không có tiền, chi phí tốn kém lắm."
" Nói vớ vẩn, có tốn tiền của anh đâu mà kêu ca, các anh chỉ cần lập danh mục, sau đó thu tiền của những hộ gia đình là được rồi." Bao Tiểu Tam nói thẳng luôn:
" Đã thu nhiều lắm rồi, không thể quá đáng được." Quản lý tiểu khu này xem như vẫn còn có lương tâm, ngại ngùng từ chối:
" Chuyện không quá đáng thì các anh chẳng thèm làm ấy chứ, tôi lạ gì. Nói lần cuối với anh đấy, đừng nói tôi không chiếu cố anh nhé, tôi về nói chuyện với lão đại, tăng chiến khấu cho anh, thế được chưa?" Bao Tiểu Tam nhân nhượng:
" Anh coi tôi là loại người gì thế?" Quản lý tiểu khu tỏ vẻ không vui:
" Nhổ vào, thích làm ra vẻ thanh thuần à? Vậy cứ giả vờ đi." Bao Tiểu Tam đứng dậy bỏ đi:
Phía sau vội vàng hô:" Này, nói phải giữa lời nhé, chiết khấu bao nhiêu? Dưới 10% không nói chuyện đâu đấy."
" Phải như thế chứ, chuyện gì cũng có thể bàn bạc được mà, đi thôi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, bao nhiêu hộ gia đình thế này, chỉ cần thục giục họ chút là phát tài ... Cho anh biết, phàm là người đi theo lão đại của tôi đều phát tài hết."
Bao Tiểu Tam khoác vai quản lý kéo đi như bắt cóc, mẹ nó, rõ ràng là hám tiền, còn thẹn thẹn thò thò.
Cũng cùng lúc đó, Thôi Tiêu Thiên đang ở một dài khu Triều Dương, biểu diễn có đám gian thương nam nữ lớn nhỏ ở trung tâm vi tính, trên bàn có mười mấy sản phẩm mẫu, toàn là tác phẩm tâm huyết của hắn. Nào là bút bi, bật lửa, đồng hồ, toàn bộ là thiết bị quay trộm ... Ấy, dừng lại, đừng hiểu lầm, đó là tặng phẩm thôi, không phải sản phẩm chủ lực.
Thiết bị thực sự muốn quảng bá là sản phẩm an ninh gia đình cơ, camera cảm biến chuyển động tự động, chế độ kết nối với wifi, đăng nhập điều khiển bằng di động, có thể giám thị góc rộng, thậm chí tự thu ống kính lại, có cả tính năng báo động chống trộm. Một đám người bán máy vi tính xem rất tập trung, những thứ này không mới mẻ gì, trên thị trường đã có rồi, nhưng nhiều công năng điều khiển được như vậy, hơn nữa hình ảnh rõ nét, rất hiếm có.
" Giá bán bao nhiêu?"
" Để lại email, tôi sẽ gửi báo giá cho chị."
" Không phải hàng nhái chứ?"
" Chắc chắn không phải, đây là sản phẩm của DTM, bản chính hãng nhà máy lớn, sau này hàng nhái không bán nổi đâu."
Mọi người thảo luận xôn xao, bọn họ nghiệp vụ chủ yếu là tới nhà lắp máy vi tính, tiến cử thêm những thứ đồ giá vài trăm đồng thực sự không khó bán. Tập trung bên di động, thử tự điều khiển thiết bị, rất nhanh đã có đánh giá đại khái với sản phẩm.
" Được đấy, nếu như chi phí không quá cao, chúng tôi có thể dùng làm quá tặng ưu đãi khi mua máy."
" Giá cả có thể tiếp nhận được, nếu nhà nào nuôi thú cưng, chắc chắn muốn theo dõi khi đi làm, mọi người nên tiến cử cho chủ nhà đó."
" Ồ, tôi nhớ ra rồi ... Phía Trung Quan Thôn sớm có hiệu bán sản phẩm theo dõi thú cưng đấy."
Thôi Tiêu Thiên nghe vậy cười nói:" Cửa hàng đó là của chúng tôi đấy, giá cả thống nhất, chúng tôi hứa không bán rẻ hơn các đại lý, chỉ cần một cuộc điện thoại, hàng sẽ mang tới trong vòng hai ngày."
Giảng giải biểu diễn xong, phân phát danh thiếp, sau đó phát mấy món đồ chơi nhỏ mang theo, không ngừng có thêm bạn mới được cập nhật danh sách, chưa gì đã có tin nhắn quấy nhiễu từ đám gian thương rồi: Đại ca, nhập hàng trước thanh toán sau được không?
" Honey, tiền trao cháo múc, mua mười tặng một là ưu đãi rồi, mau lên đi! Thôi Tiêu Thiên nhắn tin trả lời như thế.
Khi xuống lâu đã có xe giao hàng lên đường mang tới nơi này bán rồi, thực ra rất đơn giản, chỉ cần tiến vào thị trường đầu cuối này, chỉ cần để đám gian thương có đủ không gian lợi nhuận để kiếm, sẽ có vô số nhân viên bán hàng ra sức tiếp thị thứ này.
Cũng cùng lúc đó, Đinh Nhị Lôi dẫn người nhắm vào mục tiêu mới.
Chợ lao động ngoài Sùng Văn môn, người đứng lố nhố dọc theo bên đường, có già có trẻ, nam đông nữ ít, mỗi người có một tấm biển ghi kỹ năng của riêng mình như bảng quảng cáo, ai cũng ra sức thu hút sự chú ý của người khác.
Đinh Nhị Lôi mặc vest trông cũng vẫn như ăn trộm, hình tượng tệ hại vô cùng, song ở đây không ai chê hắn, thấy hắn vừa từ trên xe hơi đi xuống, không ít người cố gắng tiếp cận, giơ tấm biển lên. Hắn gạt đám đông vây quanh ra, hô lớn:" Ai từng đi mắc dây mạng, từng làm việc ở trung tâm vi tính thì tới cả đây, tôi kiếm việc cho mọi người làm."
Ở đây toàn là những người ngày không kiểm đủ ba bữa ăn, chỉ cần một suất cơm hộp là kéo đi được một đống người, nếu là công việc thực sự có thể kiếm tiền, một đám người có thể kéo tới cho anh mấy đám nữa, mà người ở đây đa phần rất đa năng.
Không phải nói chứ, đội ngũ lắp đặt thi công của nhiều công ty đều từ đây mà ra đấy, từ đây có thể tìm được không ít công nhân thuần thục.
Một tiếng hô của Nhị Bì, người tụ quanh như quân khởi nghĩa, tay giơ cao "tôi, tôi", chỉ sợ người ta nhận đủ người rồi thì mình mất phần. Nhị Bì nhìn lướt qua, nhân số chưa đủ, ra hiệu đám đông trật tự, nói:" Nghe đây, nếu quen người từng lắp thiết bị giám sát, không cần biết là bạn học hay đồng hương, chỉ cần là từng làm việc cho công ty lớn, ai giới thiệu được một người, thưởng 50 đồng ... Còn ai từng làm rồi thì đi theo tôi, bao ăn ở, tiền lương trả ngay trong ngày. Yêu cầu giấy tờ phải đầy đủ, thế thôi."
Đại Trung Hoa có thể thiếu tài nguyên gì chứ không thiếu người, điều kiện này thực sự quá ưu đãi rồi, chẳng mấy chốc cả xe tải người chạy theo ông chủ Đinh.