Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 828 - Q5 - Chương 045: Hoa Chẳng Phải Là Hoa Lòng Ta Loạn. (5)

Q5 - Chương 045: Hoa chẳng phải là hoa lòng ta loạn. (5) Q5 - Chương 045: Hoa chẳng phải là hoa lòng ta loạn. (5)

" Chuyện này tôi cũng bàn với Cừu Địch rồi, anh ấy nói ở giai đoạn đầu phải phát triển mạnh, không có số lượng bao phủ rộng khắp, người ta không thừa nhận chất lượng của anh. Nếu chỉ dùng đòn bẩy về giá thì có nơi nào không dùng đòn bẩy giá, hơn nữa sản phẩm nhái còn có ưu thế về giá hơn ..." Thư ký Vệ thao thao bất tuyệt bênh vực Cừu Địch xem ra cũng bị đồng hóa mất rồi:

Liêm Giang Đào lại buông tiếng thở dài, tựa hồ có muôn vàn nỗi sầu trong lòng lại chẳng biết tỏ cùng ai.

Không tồn tại chướng ngại đạo đức ở đây, vì những thủ đoạn độc ác hơn nữa bọn họ cũng làm rồi, chăng qua biện pháp của đám Cừu Địch hơi khó tiếp nhận mà thôi. Vệ Khải Hoa thấy tổng giám đốc Liêm phiền não, đứng dậy cúi mình nói:" Xin lỗi tổng giám đốc, chuyện này đáng lẽ ra tôi phải báo cáo sớm hơn, có điều sợ anh bận quá, không muốn anh phiền lòng vì chuyện nhỏ nhặt này."

" Không phiền ... Coi như tôi chưa biết gì hết." Liêm Giang Đào chắp tay sau lưng đi khỏi cửa:

Thư ký Vệ ở sau lưng đuôi mắt cong lên, đang mừng thầm.

" Này Tiểu Vệ, theo tôi đi một chuyến, gặp Cừu Địch ... Giờ tôi hiểu cậu ta vì sao không mang chức vụ cụ thể nào rồi, cậu ta là người thực tế, không bận tâm tới hư danh." Liêm Giang Đào nói một câu không nghe ra khen hay chê:

Vệ Khải Hoa đáp vâng rồi đi nhanh theo sau, kẻ thắng làm vua, khen hay chê chẳng quan trọng.

Địa điểm kho phân phối hàng thực sự không dễ tìm chút nào, bởi vì đều phải đặt ở những nơi tương đối hẻo lánh, tiền thuê thấp, có điều thế này cũng quá hẻo lánh rồi, bọn họ đã đi tới tận vành đai thứ năm mà Liêm Giang Đào vẫn chưa thấy đâu. Vệ Khải Hoa chỉ một cái thôn cũ trước mắt, nhà cửa lụp xụp, tường loang lổ rêu phong, cột điện xiêu vẹo, nếu nói có ưu điểm gì thì chắc là đường tương đối rộng rãi, vắng vẻ, gần như không thấy người qua lại.

Liêm Giang Đào nhìn cảnh này không khỏi xấu hổ, nói:" Cần bạc đãi người ta như thế không, ít nhiều kiếm cho người ta chỗ tốt tốt chút chứ?"

" Giám đốc Cừu chọn đấy ạ." Vệ Khải Hoa giải thích:

Hai công ti nói là hợp tác, nhưng mà chuyện đầu tiên phải làm là đề phòng nhau, một là về người, phải dùng người đắc lực, hai là về tiền, phải nắm chắc trong tay, tránh bị người ta lợi dụng. Chính vì xuất phát từ hai điểm này mà Liêm Giang Đào mới dùng cô thư ký đã theo mình mấy năm, có điều giờ hắn nhận ra, mình do lắng thừa, tên Cừu Địch đó còn keo kiệt hơn tưởng tượng của mình, tiết kiệm đồng nào là tốt đồng đó.

Chuyện này trợ lý Vưu trả lời thay:" Địa điểm thế này chi phí thấp, nhiều công ty nhỏ cũng lựa chọn thôn gần như bỏ hoang xa thành phố này, tuy vậy dù thế nào cũng vẫn là thủ đô."

" Dù thế nào cũng có rất nhiều điều bất tiện, ví như ẩm thực, giao thông, tiết kiểm được chi phí địa điểm, nhưng lại tốn tiếp thêm ở chi phí khác, nói không chừng được chẳng bằng mất ..." Liêm Giang Đào nói tới đó thấy Vệ Khải Hoa cười, hắn hiểu ra:" Nơi này chắc chắn phải có huyền cơ gì phải không, nếu cô định làm tôi bất ngờ thì đã thành công rồi đấy, nói ra đi."

" Dạ, mới đầu khi giám đốc Cừu chọn nơi này tôi cũng không đồng ý, đúng là gia tăng không ít chi phí, nhưng sau khi tới thực địa khảo sát, tôi thấy không đâu phù hợp hơn nữa ... Anh xem mấy cái san lớn kia, đều là chi nhánh của những công ty giao hàng nhanh tư nhân đấy, thế nên nơi này thiếu gì chứ không thiếu người, không thiếu xe ..." Vệ Khải Hoa chỉ hướng cho Liêm Giang Đào nghe:

Một điều thư ký Vệ không biết, năm xưa Cừu Địch có ý định mở đại lý giao hàng kỳ thực đã chọn địa điểm ở nơi này rồi, kế hoạch cũ không thành, bây giờ lại tận dụng theo cách khác.

Liêm Giang Đào hiểu ra:" À, chúng ta thuận tiện sử dụng dịch vụ của họ đúng không?"

" Vâng, chúng ta có đơn hàng lớn lại đều đặn, mấy nhà tranh nhau nhận hàng của chúng ta ấy chứ ạ, nếu ở nơi khác chúng ta tổ chức vận chuyển, hay là đưa tới dịch vụ chuyển phát thì cũng không tối ưu được." Thư kỳ Vệ nói:" Bằng cách này chúng ta có thể tự tin giao hàng ngay trong ngày, tuy vẫn nói là giao trong hai ngày."

Vừa vặn có một chiếc xe hàng chạy rầm rầm qua, ngay cả thân xe cũng dán quảng cáo thiết bị an ninh gia đình DTM Cáp Mạn, Vệ Khải Hoa nói thêm:" Miễn phí đấy ạ, bọn họ quảng cáo cho chúng ta để tranh thủ được thêm đơn hàng."

" Ha ha ha, cái này không hề viết trong sách dạy marketing ..." Liêm Giang Đào cười to, phục rồi, đây đúng là phương thức hữu hiệu nhất, vừa nhanh lại còn vừa rẻ nữa:" Tính toán rất tốt, thay tôi tiết kiệm được không biết bao nhiêu tiền ... Hay, rất hay, chiếu thuật marketing với chiến lược marketing gì chứ, cái gì mà bậc thầy marketing, tất cả đều không có sức thuyết phục bằng thực chiến, nói ra cách thức marketing hiệu quả nhất lại là những cách không thể nào sao chép."

Trong lúc nói chuyện thì xe đã đi qua nơi căng lưới phòng hộ, nơi phân loại nhanh hàng chất chư núi, xe tải nhỏ chở hàng hoặc xe điện phóng vèo đi, cảnh tượng cả thôn bận rộn, người tập trung hết ở đây rồi, bảo sao nhìn bên ngoài tưởng thôn bỏ hoang.

Xe đỗ lại cách nơi giao hàng phải tới 200 mét, Vệ Khải Hoa xuống xe chỉ nơi dùng lưới thép vây quanh, không có biển hiệu gì, đó chính là kho tổng của Bắc Kinh DTM.

Hậu cần thế nào cũng được, chỗ này không cần hình tượng, có điều hình tượng này cũng quá kém. Đi tới gần cổng đã thấy mấy người đang chuyển hàng, mình trần, quân lửng ổng rộng, hàng thành từng thùng từng thùng một được bọn họ truyền tay nhau, ném rầm rầm lên xe hàng. Làm việc trong loại thời tiết này rất không hay, ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngay cả quần lửng cũng ướt đẫm cả mảng.

Liêm Giang Đào dừng bước, hắn đã nhìn thấy Cừu Địch, cũng mình trần trùng trục, cùng đám chàng trai kia nói cười, đùa giỡn trông hết sức vui vẻ, hiệu suất thì kinh người. Cảnh tượng đó như chạm vào chỗ yếu mềm nào đó trong lòng Liêm Giang Đào, làm hắn đứng ngây ra đó, môi mấp máy lại chẳng phát ra âm thanh ... Giây phút đó hắn hiểu ra, vì sao những phú hào có hạng như La Thành Nhân, Tiêu Lăng Nhạn lại tin tưởng chàng trai này, cũng hiểu vì sao y làm chuyện gì cũng đơn giản như vậy.

Lấy thân làm gương, giá trị hơn muôn vàn lời nói.

" Tổng giám đốc, để tôi gọi anh ấy." Vệ Khải Hoa nói:

" Không cần đâu." Liêm Giang Đào vừa nói vừa sải bước đi tới nơi chuyển hàng, vừa đi vừa sắn tay áo, khung cảnh náo nhiệt đó làm hắn cũng muốn tham gia:
Bình Luận (0)
Comment