Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 830 - Q5 - Chương 047: Chiết Đan Quế Sông Chuyển Núi Cũng Chuyển. (2)

Q5 - Chương 047: Chiết đan quế sông chuyển núi cũng chuyển. (2) Q5 - Chương 047: Chiết đan quế sông chuyển núi cũng chuyển. (2)

Thêm 3%, đó là con số rất lớn đấy, Vệ Khai Hoa mắt tròn xoe, phản ứng đầu tiên của Cừu Địch không phải vui mừng mà là cảnh giác:" Thật sao? Không phải là bánh vẽ chứ?"

" Đương nhiên rồi, ngay trong hôm nay tôi sẽ làm hợp đồng bổ xung, mai thư ký Vệ về công ty một chuyến nhé." Liêm Giang Đào nói chắc nịch, công việc nơi này đã xong, hắn đi ra cửa:" Làm việc cho tốt đấy."

Vệ Khải Hoa mừng quá nỗi, chưa gì đã hứa hẹn:" Vâng thưa tổng giám đốc, tôi sẽ dốc toàn lực."

Cừu Địch muốn kéo lại không kịp nữa, cảnh giác nói:" Anh nói luôn ra đi, điều kiện để được cái 3% này là gì, nếu không để cô ấy mừng tới mất ngủ cả đêm, mai lại tạt gáo nước lạnh thì quá nhẫn tâm."

Chuyện đó đương nhiên, tổng giám đốc Liêm đâu phải vì sự hết lòng với công việc của họ làm cảm động nên đưa ra ưu đãi, hắn mỉm cười bổ xung điều khoản:" Cậu tự hiểu thế thì tốt, tình hình này nhiệm vụ tiêu thụ cũng phải thay đổi, trước khi hết năm phải kiếm được 100 triệu, phần dư ra sẽ chia thêm cho các cậu 3%."

" 100 triệu?" Vệ Khải Hoa mặt biến sắc:

" Anh nói mà không biết ngượng mồm à?" Cừu Địch cũng đùng đùng nổi giận, tuy biết lấy được tiền của nhà tư bản không dễ dàng, nhưng thế này quá ác liệt rồi:

Liêm Giang Đào cười dài mà đi, ngồi vào xe rồi vẫn còn thích thú nhìn gương mặt khó coi của Cừu Địch, đưa tay ra vẫy, vẻ mặt như muốn nói: Chàng trai, làm cho tốt nhé, tôi coi trọng cậu.

Xe rời khỏi khu phân loại hàng huyên náo, nhìn xe qua xe lại tấp nập, tâm tình Liêm Giang Đào rất tốt. Vệ Khải Hoa thì chẳng vui nổi nữa, dè dặn nói:" Nhiệm vụ này quá lớn, tôi không hoàn thành được đâu."

" Cô chắc chắn là không làm được, có điều có cậu ta ở đó, nói không chừng là làm được đấy ... Thật ra tôi định nói là 200 triệu cơ." Liêm Giang Đào ngửa mặt cười to, nói 100 triệu chưa thấy Cừu Địch sợ ngã lăn quay làm hắn hơi tiếc:

100 triệu cũng là con số kỳ tích rồi, nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu hơi tin vào kỳ tích, như nói chuyện Cáp Mạn và DTM hợp tác là chuyện gần như không có khả năng, vậy mà bây giờ không phải là đang làm rất tốt sao?

Con người đôi khi rất lạ, rõ ràng là chuyện chẳng thể làm được, thậm chí không dám nghĩ tới, một khi nói ra rồi, bất tri bất giác khiến người ta muốn theo đuổi, muốn dứt bỏ ra khỏi đầu cũng không được.

Giống như Cừu Địch vậy, khó khăn lắm mới gây dựng lên được sự nghiệp không hề tệ, thế nhưng cuộc sống lại quay trở về thời đổ mồ hôi sôi nước mắt vì ba bữa một ngày, ấy vậy mà lại khiến y rất yên lòng ... Phải nói thế nào nhỉ, giống như người nông dân nhìn thấy hoa màu đơm hoa kết trái ngoài ruộng, đã chắc chắn một vụ mùa bội thu ấy, rất vững dạ.

Đúng, chính là vững dạ, đổ mồ hôi kiếm ra tiền mới yên lòng.

Đến buổi trưa Cừu Địch nhận được điện thoại của thư ký Vệ, phòng tài vụ của công ty đẩy mạnh tiến độ hạch toán, chi phí marketing, tiền lương công ty ngay trong ngày tới nơi. Cừu Địch chạy tới ngân hàng một chuyến, lấy một đống tiền mặt, chia cho đội thi công do Lão Mã chỉ huy, chia phần cho Bao Tiểu Tam, thưởng cho Cảnh Bảo Lỗi, Lão Phiêu, nhìn nụ cười vui vẻ của người nhận tiền, toàn thân Cừu Địch tràn trề cảm giác thành tựu.

Trạm cuối cùng là lại trở về nhà kho, vừa nói phát lương một cái, úi dà, đám công nhân bốc vác tức thì nhảy nhót reo mừng, hút hét như lên cơn điên vậy, làm người ta cũng vui theo. Thôi Tiêu Thiên phụ trách phát tiền bị người ta vây chặt, bên này phát tiền, bên kia đã bê từng két từng két bia tới ăn mừng.

Đám hán tử thô hào này ăn uống cũng đơn giản, vài đĩa lạc xào ớt, đậu phụ thôi mà có thể uống hết cả két bia. Thôi Tiêu Thiên và Cừu Địch cũng tham gia, giống như mọi khi, cùng mọi người uống tới tận hứng.

Uống nửa chừng thì cơm hộp được đặt cũng đã tới, cơm hộp làm ở trong thôn, ngon thì không tới, nhưng mà có lương tâm, rau thịt gì cũng chất đầy ú, sạch sẽ, miếng thịt tuy bé nhưng lông ít ra cạo sạch rồi, không làm qua loa tùy tiện được, nếu không người ta tới tận nhà ném vào mặt.

Cừu Địch cũng cầm một hộp cơm ngồi xuống bên cạnh Thôi Tiêu Thiên, hỏi:" Tiêu Thiên, cảm giác thế nào?"

" Cái miệng tôi không hiệu quả bằng đầu óc biến thái của Lão Phiêu." Thôi Tiêu Thiên cảm khái, trong mấy nhóm nhỏ chia nhau ra công phá thị trường, thành tích tốt nhất thuộc về Lão Phiêu và Cảnh Bảo Lỗi, cái chương trình thất đức kia còn hiệu quả hơn bất kỳ thủ đoạn marketing nào:

" Đừng nói thế, thủ đoạn chỉ có tác dụng ở giai đoạn đầu khi chúng ta khai phá thị trường thôi, đến khi đi vào ổn định rồi vẫn phải trông cậy vào phương thức chính quy ... Cho nên thiết kế của anh sẽ rất quan trọng, những món đồ chơi nhỏ của anh rất có thị trường, rình mò là dục vọng đứng thứ hai của con người." Cừu Địch cổ vũ:

Thôi Tiêu Thiên sặc cơm, xua tay liên hồi:" Được rồi, được rồi, cậu đừng châm chích tôi nữa, nếu có con đường chân chính để đi, ai lại đi theo đường bàng môn tà đạo làm gì chứ?"

" Sai rồi, đạo nào cũng là đạo, không có kinh nghiệm bàng môn tà đạo của anh, thì đâu ra những thiết kế độc đáo hôm nay?"

" Ha ha ha, tôi thực sự không ngờ được một ngày lại thành người thiết kế sản phẩm." Thôi Tiêu thiên nhìn về phía nhà kho chất đầy hàng, sản phẩm ở đó toàn là thiết kế của hắn, cảm giác tồn tại tuy nói là vô hình, nhưng lại trút vào người hắn sinh lực tràn trề:

Cừu Địch vỗ vai:" Đừng vùi đầu vào phòng nghiên cứu đấy, nơi đó sẽ giam cầm linh cảm của, trước làm sao, giờ vẫn thế, đừng cố ý thay đổi."

" Chắc chắn rồi, có ở tuyến đầu mới biết được đám gian thương muốn bán gì nhất, mới biết được khách hàng cần gì nhất mà." Thôi Tiêu Thiên hỏi ngược lại Cừu Địch:" Còn cậu thì sao? Sao tôi nghe giọng điệu của cậu giống như muốn rời đi thế?"

" Tôi đúng là có ý đó, đợi nơi này có người thích hợp để làm, tôi có thể rảnh tay làm việc khác rồi ..." Trước kia Cừu Địch có một lý tưởng, tri thức thay đổi vận mệnh, vì thế y muốn làm giáo viên, truyền đạt kiến thức tới thật nhiều người. Không thay đổi được thế giới, ít nhất cũng thay đổi quê hương, đúng không?

Đáng tiếc, lý tưởng không thể thực hiện, thi lần nào trượt lần đó, về sau Cừu Địch đã làm rất nhiều việc, thành công không phải là không có, bây giờ tài khoản cũng có dãy số dài rồi, nhưng y luôn cảm thấy thiếu gì đó, chính là cảm giác vững dạ kia.
Bình Luận (0)
Comment