Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 832 - Q5 - Chương 049: Chiết Đan Quế Sông Chuyển Núi Cũng Chuyển. (4)

Q5 - Chương 049: Chiết đan quế sông chuyển núi cũng chuyển. (4) Q5 - Chương 049: Chiết đan quế sông chuyển núi cũng chuyển. (4)

Cả đám nam nhân áo vắt vai, lau mồ hôi nói cười rôm rả, đi từ sau kho hàng vòng qua cửa trước trung tâm thương mại, chuẩn bị kiếm chỗ ăn khuya xẻo Lão Trần một phát, đột nhiên có giọng nói trong trẻo gọi:" Cừu Địch!"

Tất cả đồng loạt dừng lại, âm thanh đó khiến xương người ta cũng bủn rủn, quay đầu nhìn, bọn họ vừa mới từ cổng sau của trung tâm mua sắm đi ra phía trước, nơi này buổi tối náo nhiệt hơn ban ngày. Người gọi là mỹ nữ, mùa hè nóng bức chỉ mặc chiếc áo vải nhẹ, cổ áo sơ mi cài thiếu một cái cúc làm cổ áo mở rộng, lộ ra chớm khe ngực, váy bó màu cà phê và giày bót đen tôn lên cơ thể tha thướt gợi tình, khuôn mặt xinh đẹp với phong tình vô hạn khiến cả đám hớp hồn ngay từ lúc cô chạy tới.

Tiếng giày cao gót dừng lại, cô gái với giọng muôn vàn lần không tin:" Đúng là anh thật."

Ái dà, Cừu Địch vội vàng mặc áo vào, tháo ống quần sắn lên như đi giết lợn xuống, nhìn mỹ nữ mang tới luống gió thơm ngào ngạt, cũng ngàn vạn lần không tin nổi:" Sao lại là cô?"

Đám công nhân huýt sáo trêu chọc, Cừu Địch vội vàng bảo Lão Trần dẫn người đi ăn trước. Cả đám nam nhân mình trần, mùi mồ hôi nồng nặc càng thêm xác định phán đoán của mỹ nữ. Lại quay đầu nhìn Cừu Địch, áo sơ mi nhăn nhúm thấm mồ hôi, quần lửng tới gối, càng khiến cô không cách nào tiếp nhận được là y lại chân đất, mười ngón chân cáu bẩn tõe ra. Cừu Địch đối diện với ánh mắt đánh giá của đối phương chỉ cười ngại ngùng.

Thời gian trôi đi, dung mạo không đổi, Cừu Địch không sao tưởng tượng được, sau hơn hai năm gặp lại sẽ là cảnh tượng như thế này. Cô ấy còn xinh đẹp hơn trước kia, chiếc áo sơ mi trắng chất liệu mỏng mềm dán lên đường cong hấp dẫn, mái tóc so với trước kia cắt ngắn không ít, chớm tới đầu vai tăng thêm vài phần trẻ trung năng động, đôi môi hồng nhuận tới giờ còn chưa khép lại được.

Lang Nguyệt Tư ... Không ngờ lại là Lang Nguyệt Tư, hoặc có lẽ không phải là Lang Nguyệt Tư, sau khi cô đi rất lâu, Cừu Địch mới từ chỗ La Thành Nhân biết được cô có một cái tên khác rất dễ nhớ: Luật Mạn Bình.

" Sao, sao ... Sao anh lại thành thế này?" Luật Mạn Bình mất nửa ngày trời mới tỉnh lại nói thêm một câu:

Cừu Địch cũng không định giải thích, sự hiểu lầm này còn khiến y thấy vui vẻ:" Mỗi ngày đều có bao nhiêu người từ tay trắng thành triệu phú, rồi từ triệu phú thành ăn mày, cô thấy bất ngờ lắm sao?"

" Đúng, đúng là có hơi bất ngờ." Luật Mạn Bình tới gần hơn, tuy toàn thân Cừu Địch vừa chua vừa hôi, nhưng cô không để ý, sự kinh ngạc đó trong thời gian ngắn khó mà tiêu hóa nổi, giọng xót xa:" Đã xảy ra chuyện gì?"

" Còn cô thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Sao cô chỉ có một mình?"

" Anh nói ai? Tạ Kỷ Phong hả? Bộ dạng anh thế này, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ đấy ... Không thể nào, sao anh có thể thế này, năm đó số tiền tôi đưa anh mấy trăm vạn cơ mà."

Cừu Địch thở dài:" Số tiền đó đâu phải của mình tôi, chúng tôi còn có đám huynh đệ nữa, sau khi cô đi, bọn chúng phát hiện ra chúng tôi có liên quan, tấn công hai người bị thương nặng, sau khi trả chi phí thuốc men, lại chia ra còn được bao nhiêu ... Mười mấy vạn ở cái mảnh đất này thì khác gì tay trắng đâu. Đừng hỏi tôi nữa, cô hình như sống không tệ nhỉ, xem ra hợp tác với Tạ Kỷ Phong được chia không ít."

Luật Mạn Bình chẳng bất ngờ khi Cừu Địch nói ra cô liên quan tới Tạ Kỷ phong, y từng làm gián điệp thương nghiệp, lại thông minh như thế, sau khi chuyện xảy ra, móc nối mọi chuyện sẽ đoán ra nhanh thôi. Có điều cô không trả lời câu này mà nói:" May mà khi đó có anh nhắc nhở, tôi mới không đi cùng La Trường Hoan."

" Ha ha, tôi làm việc thừa thãi, không nhắc thì cô cũng tự đi thôi, hẳn Tạ Kỷ Phong an bài cho cô ... Mà thôi, chuyện này giờ nói nữa cũng có ý nghĩa gì đâu." Cừu Địch bước đi, Luật Mạn Bình lặng lẽ theo sau, mấy lần muốn hỏi, lại nuốt về.

Cô không muốn làm tổn thương tự tôn của Cừu Địch, nhìn y sống tệ như thế, khiến cô không đành lòng.

Cừu Địch đi một lúc lại hỏi:" Hắn về rồi phải không?"

" Tôi không biết, chúng tôi đã chia tách hơn hai năm rồi, hắn bận trốn tránh khắp nơi."

" Cô thì sao, sao cô lại dám về, không sợ người ta đối phó với cô à?"

" Sợ cái gì chứ, tôi chỉ là một nữ nhân chẳng có mấy vai trò trong việc năm đó, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, ai làm gì tôi? Với lại ở trong nước an toàn hơn ở nước ngoài nhiều, cơ cấu đầu tư mạo hiểm lẫn cơ cấu bán khống không dám làm xằng ở đây." Luật Mạn Bình nhìn Cừu Địch chăm chú:" Tôi nghe trên tin tức nhắc tới Cáp Mạn, còn cứ tưởng do anh làm."

" À, tôi cũng biết công ty đó." Mặt Cừu Địch thật thà vô cùng:" Người ta là công ty an ninh thương vụ, khác với công ty gián điệp Cáp Mạn kia, lúc mới nghe tên tôi còn tưởng tên khốn kia về rồi cơ ... chưa nói cái khác, cô nhìn tôi đi, có giống liên quan gì tới mấy chuyện làm ăn cả đống tiền đó không?"

" Hình như không giống ... " Luật Mạn Bình thở dài, không biết là vì vận mệnh của bản thân hay là vì cảnh ngộ của Cừu Địch:

Cừu Địch đột nhiên dừng lại, chỉ con đường dài tấp nấp:" Còn nhớ không, hơn hai năm trước chúng ta hôn từ biệt chính là ở nơi này đấy ... Hay là ôn lại kỷ niệm đó?"

Luật Mạn Bình lườm y một cái:" Tôi còn chưa bình tĩnh lại đây này, anh bây giờ như thế này mà vẫn còn cái tâm tình đó à?"

Cừu Địch giang tay đón gió:" Tôi làm sao chứ, tôi thấy cuộc sống của mình bây giờ tốt lắm, sống bằng sức lao động của mình, tốt hơn nhiều mạo hiểm lừa lọc người ta ... Còn cô thì thế nào, kiếm được khoản tiền lớn, nhưng có sống yên ổn không? Hay là tôi giới thiệu công việc cho cô nhé ... Công ty Logistics tôi đang làm thiếu một kế toán, tôi thấy cô hợp lắm."

Luật Mạn Bình chẳng thèm đáp lại lườm Cừu Địch cái nữa, nam nhân từng khiến cô động lòng bây giờ ra thế này, khiến cô chẳng thoải mái được. Suy nghĩ chốc lát cô lục chiếc túi xách tay màu trắng họa tiết da cá sấu, không biết tìm cái gì. Lát sau lấy ra một tờ danh thiếp mỏng đưa cho Cừu Địch, y vừa mới nhận lấy thì Luật Mạn Bình lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, lấy bút kẻ mắt viết mấy con số vào đó, lại đưa cho y.
Bình Luận (0)
Comment