Q5 - Chương 050: Đường muôn ngả mỗi bước có cạm bẫy. (1)
Q5 - Chương 050: Đường muôn ngả mỗi bước có cạm bẫy. (1)
Cũng con phố này, cũng là đôi nam nữ đó, cũng là đêm khuya, khi chia tay là lúc tuyết rơi buốt giá, lúc gặp lại là ngày hè nóng nực, nhưng thay đổi không chỉ là thời tiết.
" Cô có ý gì đây?" Cừu Địch nhìn tấm danh thiếp hai màu trắng hồng thoảng mùi thơm nước hoa, không ngờ hôm nay mình nhặt được bánh trên trời rơi xuống rồi:
" Anh nói xem là ý gì, trong thẻ có mấy vạn đấy, anh dùng đi ... Nếu thực sự không thể sống được thì tới tìm tôi, tôi có mở một trung tâm làm đẹp ở thôn Á vận hội." Luật Mạn Bình không kìm được xúc động, nhìn Cừu Địch nhếch nhác thảm hại như thế, đưa tay ra giúp y lau mồ hôi trên trán, ôn nhu nói:" Chúng ta làm gián điệp thương nghiệp, kết cục đều chẳng thể nào tốt đẹp, có thể an toàn rút lui, không bị người ta bán, không phải vào tù đã là may mắn lắm rồi ... Đừng cứng đầu, không phải tôi thương hại anh mà ai cũng có lúc khó khăn, hôm nay tôi giúp anh, sau này anh lại giúp tôi."
Động tác đó làm Cừu Địch có chút xấu hổ vì nói dối, mượn động tác xem danh thiếp che giấu, không ngờ phát hiện cái tên trên đó là Luật Mạn Toa, ngạc nhiên thốt lên:" Cô lại đổi tên rồi à?"
" Anh quan tâm tôi đổi tên hay không làm gì? Hả? Sao anh nói là lại?" Luật Mạn Bình, hoặc nên gọi là Luật Mạn Toa hết sức ngạc nhiên:
Cừu Địch lỡ lời, đáng lẽ y không biết cô gái này tên Luật Mạn Bình mới đúng, hỏi lảng đi:" Ý tôi là, rốt cuộc cô tên là gì, phải gọi cô thế nào mới đúng đây?"
" Đây chính là tên thật, tôi đảm bảo với anh." Luật Mạn Toa trịnh trọng nói, cô thấy Cừu Địch vẫn có vẻ nghi ngờ, giải thích:" Hôm nay nói hết cho anh vậy, tôi có thể nói là một những người đầu tiên ứng tuyển vào Cáp Mạn, khi đó Cáp Mạn còn chưa phân chia rõ ràng nhân viên làm việc và gián điệp. Tạ Kỷ Phong phái tôi tới mấy công ty làm nằm vùng, mỗi lần đổi một công ty, tạo ra một lý lịch giả, tôi chưa từng dùng tên thật."
Mấy lời này Cừu Địch tối đa chỉ tin ba phần thôi:" Cô vẫn chưa nói vì sao chỉ có một mình, không phải vì Lão Tạ phát tài rồi nên đá cô chứ?"
" Anh ta già rồi, không thích nữ nhân nữa, chỉ thích tiền thôi." Luật Mạn Toa bĩu môi:
Thật ra nguyên nhân thì Cừu Địch đoán được phần nào, câu nói năm đó của y quả nhiên khơi lên tâm tư đen tối của Lão Tạ, bất kể là nghi ngờ cũng được, ghen tỵ cũng được, hắn chắc chắn không giữ cô gái này bên cạnh. Cừu Địch đặt thẻ ngân hàng trở lại tay Luật Mạn Toa, cô không vui, hỏi thẳng:" Anh chê ít à?"
" Tôi không giống Lão Tạ, tôi không thích tiền, tôi chỉ thích nữ nhân." Cừu Địch xua tay, từ chối ý tốt của Luật Mạn Toa, hai ngón tay kẹp tờ danh thiếp giơ lên:" Hay cái này cũng trả lại cho cô ... Cô nhìn bộ dạng của tôi bây giờ đi, tôi tới đó để gây thêm phiền phức cho cô à?"
" Xem ra anh vẫn chưa cởi bỏ được tâm kết, thực ra khi đó không phải là chúng tôi cố tình lừa anh hay hại anh, mà trong bố cục lớn đó, tự bảo vệ mình là ưu tiên hàng đầu. Anh đã tham gia vào cuộc chơi rồi thì phải biết, bất kể kết cục gì cũng không thể trách ai được, đều do bản thân tự chọn ... Muốn ăn thịt dê thì phải chấp nhận mùi hôi của nó, làm trộm thì có lúc phải chấp nhận ăn đòn." Luật Man Toa nghiêm túc nói, trong lòng cô cho rằng, Cừu Địch có ngày hôm nay nguyên nhân là do y quá lương thiện:
" Vậy tấm danh thiếp này thực sự phải trả lại cho cô rồi, chính cô mới là người chưa cởi bỏ được tâm kết, nếu không nhìn thấy tôi, cô sẽ đi ngang qua như không hề quen biết mới đúng. Phải chăng cô làm trộm nên sợ có ngày bị ăn đòn?" Cừu Địch nói ra câu cuối làm sắc mặt Luật Mạn Toa hết sức khó coi, tựa hồ như nói trúng chỗ đau vậy:
Tấm danh thiếp đó được Cừu Địch nhẹ nhàng đặt ở cánh tay bên mép túi xách đắt tiền, y mỉm cười, lùi lại hai bước rồi vẫy tay bước đi. Bóng lưng soái thoát đó khiến Luật Mạn Toa ngây người rất lâu, tựa hồ cô mới là bên bị người ta thương hại vậy.
Phía đông bán cầu đang trong màn đêm thì tây bán cầu nắng sớm đã xuất hiện.
Khi Tạ Kỷ phong lần nữa tỉnh lại, gập ngón tay tính toán thì mình đã bị giam ba ngày rồi, nơi này là cái tầng hầm, chỉ đến khi hoàng hôn mới nhìn thấy chút ánh nắng.
Trong ba ngày, hắn bị tra tấn không chỉ một lần, tên người da đen đó nắm đấm còn cứng hơn cả chùy sắt, đấm một phát thôi làm người ta cảm tưởng phèo phổi muốn phun ra ngoài, nửa ngày trời không thở nổi. Bọn người da trắng thì cánh tay to như chân lừa, siết cổ một cái là đừng mong thở nổi. Hắn cứ hết hôn mê lại tỉnh, tỉnh lại bị làm hôn mê, lặp đi lặp lại như thế, chỉ còn lại bản năng thân thể, thứ khác không quan trọng nữa.
Tiền được nhờ quản lý hộ, giao dịch kim loại quý che giấu, tài khoản ẩn danh, từng thứ từng thứ một bị lấy đi, tất cả vì kéo dài chút hơn tàn. Trong một số hoàn cảnh, bạo lực là phép tắc hữu hiệu nhất.
Khi tỉnh lại, hắn đột nhiên thấy bản thân thật nực cười, thứ liều mạng mới đổi lấy được, cuối cùng phải lấy ra, nhưng chẳng biết có đổi lại được cái mạng hay không, dù đổi lại được, hắn cũng không còn cơ hội quay lại cuộc sống từng có nữa rồi.
Chắc chắn là không còn cơ hội đó nữa rồi, Tạ Kỷ Phong nhắm mắt lại, hồi tưởng những ngày tháng thư thái ở huyện Hương Hà, nhớ tới quãng thời gian thong dong ở Bắc Kinh, nhớ tới lúc lưng đeo vạn quan tiền, bay đi khắp thế giới ở trong khách sạn 5 sao ... Vậy mà chớp mắt một cái đã thê lương khốn cùng như vậy, chênh lệch lớn như thế, khiến hắn không sao thích ứng được.
So với việc nói hắn bị những đòn tra tấn làm mất ý chí, chẳng thà nói, bị sự hối hận muộn màng đánh gục.
Rầm ... Cửa tầng hầm mở ra, cái tên da đen biết nói mấy câu tiếng Trung vụng về đi vào, xách hắn lên như xách gà con, đi khỏi tầng hầm. Tạ Kỷ Phong vừa mới chậm chạp một chút là ăn một cú đá kèm theo câu FUCK, đến khi hắn không đi nổi, bị tên da đen đó kéo lê lết trên mặt đất, tên da đen đó mới nói, mang theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, hôm nay mời hắn ăn bữa sáng, phấn chấn tinh thần lên, đừng ủ rũ như bị bọn da trắng thông lỗ đít.
Vừa kéo lẫn đẩy, từ căn phòng mặt đất toàn đồ vứt đi tới nơi cư trú, Tạ Kỷ Phong quét mắt nhìn cảnh vật xung quanh, đây là căn biệt thự riêng biệt ở thôn quê. Cái xã hội tư bản vạn ác này quá tự do rồi, súng ống tràn lan tới mức độ không thể chấp nhận được, tên da đen đó gài hai khẩu súng bên hông, tay vung vẩy súng nói chuyện gần như đã thành thói quen.
Tạ Kỷ Phong đoán có lẽ sắp được diện kiến kẻ đứng sau rồi, và có lẽ hôm nay cũng là ngày cuối cùng của mình.