Q5 - Chương 051: Đường muôn ngả mỗi bước có cạm bẫy. (2)
Q5 - Chương 051: Đường muôn ngả mỗi bước có cạm bẫy. (2)
Đi vào bên trong biệt thự, rộng rãi nhưng khá bình thường, không phải kiểu xa hoa, dù sao là biệt thự nông thôn, có phần ấm cúng gần gũi. Tạ Kỷ Phong được đưa vào phòng bếp, phòng rất rộng, cái bàn sát bên cửa sổ, bố trí dụng cụ ăn cho hai người, nữ đầu bếp đang đem trứng gà ốp lếp, sữa bò, chân giò hun khói bày lên trên bàn, xong xuôi liền rời đi, chẳng hề đề ý tới hai người mới đến.
Tên da đen đẩy Tạ Kỷ Phong tới ngồi một bên bàn, hắn cố gắn mấp máy môi, yết hầu cử động, ba ngày rồi hắn không được ăn bất kỳ cái gì, bây giờ một bữa cơm thôi cũng thành hi vọng xa vời. Tên gia đen dùng tiếng Anh trêu ghẹo hắn:" Ông chủ của bọn tao muốn chơi trò đoán đố với mày, chơi có đánh cược, mày có chơi không?"
" Tôi đã không còn gì nữa, lấy cái gì ra mà chơi?" Tạ Kỷ Phong cũng dùng tiếng Anh trả lời:
" Không, mày có đấy, đánh cược bằng cái đầu của mày đi, vẫn có thể đem ra chơi một ván mà." Tên da đen cười chói tai:
" Được, tùy thôi." Không ngờ Tạ Kỷ Phong lại dửng dưng đáp, dù sao hắn cũng không hi vọng đám người này sẽ để cho mình sống nữa, dùng dĩa cắm miếng thịt lợn hun khói, nhai ngấu nghiến, uống một ngụm sữa bò, cơn đói khiến đây trở thành bữa ăn ngon nhất cuộc đời hắn, ngon tới mức làm người ta ứa nước mắt:
Tên da đen đứng bên cạnh tay liên tục xoay khẩu súng lục:" Ông chủ bọn tao muốn mày đoán xem anh ấy là ai, đoán đúng thì mày có cơ hội ăn sáng cùng với anh ấy. Đoán sai thì đây là bữa sáng cuối cùng của mày."
Tạ Kỷ Phong ngừng nhai mất một giây, sau đó lại tiếp tục, từ lúc bị bắt hắn đã suy đoán kẻ thù là ai rồi, mặc dù tới giờ chưa được gặp song đã có đáp án:" Du Thế Thành."
Tên da đen ngạc nhiên tới không nói lên lời, Tạ Kỷ Phong mặc kệ hắn, vơ hết thức ăn trên bàn vào đĩa, hắn hết phần của mình lại ăn cả phần của đối phương, ngả lưng ra sau, nước mắt lại trào ra, hắn biết, đoán trúng thì càng chết chắc.
Cũng tốt, ít ra không phải làm ma đói.
Đúng lúc này có tiếng vỗ tay bốp bốp không to không nhỏ vang lên, một nam tử từ trên cầu thang thong thả đi xuống, nhìn bàn ăn chỉ còn lại mấy mảnh vụn, bảo tên da đen lui ra, lại gọi đầu bếp làm một suất bữa sáng nữa. Hắn ngồi xuống đối diện với Tạ Kỷ Phong, ăn mặc chỉnh chu, tựa hồ cuộc sống dễ chịu thoải mái, cực kỳ hứng thú thưởng thức bộ dạng của đối phương lúc này, lời nới vẫn lịch thiệp:" Giám đốc Tạ, cảm giác bị người ta chơi sau lưng có dễ chịu không?"
" Tàm tạm." Tạ Kỷ Phong thở dài, nghiệt do bản thân gây ra, có gì để nói:
" Làm sao anh đoán ra là tôi, tôi nhớ là chúng ta chưa bao giờ gặp mặt nhỉ?" Du Thế Thành cười hỏi, gương mặt anh tuấn đầy vẻ hiếu kỳ, từ cách trả lời dứt khoát không chút ngập ngừng nào chứng tỏ hắn biết chứ không phải đoán bừa cầu may:
" Đám người trong nước không cách nào vươn tay tới đây, huống hồ bọn họ không hận tôi tới mức truy sát đến cùng như thế. Cơ cấu bán khống mà tìm được tôi thì họ đã mang cả tiền và đầu tôi đi rồi, không rảnh để chơi trò đánh đố này. Cứ loại trừ đi như thế thì chỉ còn lại anh, kẻ vong mệnh thiên nhai giống tôi thôi." Tạ Kỷ Phong vừa nói vừa xoa bụng ợ không có chút hình tượng nào, ánh mắt quan sát Du Thế Thành, chủ nhân biệt thự số 81, đối phương chẳng có chút dáng vẻ nào của một kẻ sa cơ thất thế, dù phải bỏ quê hương xứ sở, xem ra hắn vẫn sống rất thoải mái ung dung:
" Danh bất hư truyền, anh ẩn mình cũng sâu thật đấy, vì tìm được anh mà tôi chạy khắp thế giới, Pháp, Y, Úc, mỗi lần đều chậm hơn một bước." Du Thế Thành đan hai tay vào nhau, tì cằm lên đó, hiển nhiên đang thưởng thức thành quả mình khó nhọc lắm mới đạt được:
" Cuối cùng vẫn không thoát, có ý nghĩa gì chứ?" Tạ Kỷ Phong chẳng nhận lời khen của đối phương:
Còn vì sao đối phương tìm được hắn có lẽ không cần nói nhiều, tiền thôi, trong tay hắn có tới 200 triệu, dù che giấu thế nào thì cũng để lại dấu vết. Điều duy nhất Tạ Kỷ Phong không ngờ lại có kẻ đeo bám mình quyết liệt như vậy.
" Anh không nên giở trò trong lĩnh vực sở trường của người khác, bất kể là ở tài chính hay kinh nghiệm sống ở nước ngoài, tôi quen thuộc hơn anh nhiều." Du Thế Thành khe khẽ lắc đầu:
" Cho nên anh đã thắng." Tạ Kỷ Phong giọng điệu hời hợt, cho dù lòng đau đớn không thở nổi, hắn muốn giữ chút tôn nghiêm cuối cùng:
Thái độ đối phương như thế làm Du Thế Thành mất hứng, tốn hơn hai năm truy đuổi, vậy mà chẳng có chút cảm giác thành tựu nào:" Anh không sợ tôi sẽ đối phó với anh thế nào à?"
" Dù tôi sợ thì sao, anh vẫn đối phó với tôi." Tạ Kỷ Phong không để đối phương thỏa mãn:
" Đúng rồi đấy, vậy để tôi cho anh biết tôi sẽ làm gì nhé, đơn giản lắm, anh dùng thủ đoạn đầu tư để di dân, nhưng thân phận là thân phận giả, tôi chỉ cần tố cáo lên cục đầu tư, anh sẽ giống đám quan tham kia, bị người Mỹ lấy mất bất động sản, đuổi lên máy bay đưa về nước. Đợi anh về tới Bắc Kinh rồi, đám kẻ thủ của anh sẽ rất vui vẻ gặp lại anh đấy ..." Du Thế Thành mèo vờn chuột:" Thuận tiện nói với anh một câu, công ty của anh bị người ta đoạt mất rồi, đến tên cũng không thèm đổi, rõ ràng là vả mặt anh ... Hai nơi ở tại huyện Hương Hà và Bắc Kinh bị người ta thông qua tòa án phong tỏa."
Tạ Kỷ Phong hừ khẽ:" Anh khá hơn gì tôi, tài sản của anh cũng bị lấy đi rồi, tôi nghe nói công ty an ninh Cửu Châu đã đổi chủ, hơn nữa anh còn bị truy nã đỏ. Để tôi đoán nhé ... Anh phải xin tị nạn chính trị để được ở lại đấy chứ gì?"
" Đúng, trước kia tôi từng là quan chức của bộ ngoại giao, từng công tác ở đại sứ quán nước ngoài, thân phận này của tôi có thể giúp tôi đường đường chính chính lấy được thẻ xanh, được sự bảo vệ của nước Mỹ, không phải trốn chui trốn nhủi như anh." Du Thế Thành làm động tác màu mè của phương Tây:
" Không đúng, đừng tưởng tôi không hiểu." Tạ Kỷ Phong nhìn hắn:" Anh có thẻ xanh dễ dàng như thế thì chỉ có một khả năng, đó là bán nước."
" Ha ha ha ha ..." Du Thế Thành cười một tràng dài:" Anh định thể hiện cái gì vậy, khinh bỉ tôi à? Anh còn chẳng có quốc gia mà bán ấy chứ!"