Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 835 - Q5 - Chương 052: Đường Muôn Ngả Mỗi Bước Có Cạm Bẫy. (3)

Q5 - Chương 052: Đường muôn ngả mỗi bước có cạm bẫy. (3) Q5 - Chương 052: Đường muôn ngả mỗi bước có cạm bẫy. (3)

Tạ Kỷ Phong khựng người, cười chua chát, giờ hắn khác gì chó không nhà, kẻ vô thừa nhận, cầm lấy ly nước lọc trên bàn, súc miệng vài cái, cố tình nhổ toẹt ra sàn, lấy tay chùi mép:" Đừng vòng vo nữa, muốn giết thì giết đi, tôi không có gia đình, chẳng con cái, chẳng có hậu sự gì để an bài, nằm xuống đây cũng coi như có chỗ về."

Du Thế Thành bị động tác của Tạ Kỷ Phong làm hơi nhíu mày, âm trầm nói:" Chắc anh đoán ra được tôi sẽ không giết anh nên mới tỏ ra kháng khái thế phải không?"

" Anh giết tôi thì cũng thế mà thôi." Tạ Kỷ Phong biết lúc này không được tỏ ra sợ hãi, nếu đối phương cũng là kẻ bị truy đuổi như hắn, thì hắn chết chắc, nhưng nếu đối phương có thể xanh, có thân phận đáng hoàng ở Mỹ, vậy hắn còn cơ hội:

" Ồ, con người khi không còn gì cả thì lại có dũng khí ... Vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, tôi chuẩn bị phái người về Bắc Kinh làm vài việc trước kia vẫn dang dở, đang thiếu một người, có vẻ anh rất thích hợp đấy." Dù Thế Thành hất hàm:" Thế nào?"

Tạ Kỷ Phong không nhận lời ngay:" Anh cho rằng tôi không còn gì cả thì có thể sai bảo tùy ý à?"

" Nói chính xác hơn thì anh đã lâm vào bước đường cùng rồi, tôi chẳng cần làm gì anh, đẩy anh ra đường một cái, anh chẳng sống nổi bao lâu đâu, nước Mỹ này sẽ rất khắc nghiệt với người rỗng túi như anh đấy."

" Còn tôi, thực ra tôi không hề thiếu tiền, tôi biết nhiều chuyện hay ho của đám tham quan trong nước lắm, chỉ cần một cuộc điện thoại, chúng phải nhanh chóng nghĩ cách gom tiền cho tôi. Còn cả đám quan tham đã trốn tới Mỹ, rất nhiều người tìm tới chỗ tôi mong được che chở."

" Chẳng lẽ anh không muốn lấy tiền về sao? Đối với tôi mà nói là rất dễ dàng, tiền ký gửi đầu tư ở quỹ tài chính, tiền gửi ngân hàng, cũng hơn trăm triệu, dù là ở Mỹ thì cũng là một khối tài sản lớn ... " Du Thế Thành dụ dỗ, hắn đổi chiến thuật, lấy đi của đối phương tất cả không bằng cho đối phương hi vọng:

Tạ Kỷ Phong không dám hoài nghi năng lực của đối phương, tên này vốn lăn lộn quan trường, giờ còn cấu kết với cả xã hội đen, hắn có thể làm nhiều chuyện mình không hình dung được:" Anh lại vòng vo rồi đấy."

" Vậy thì không vòng vo nữa, tôi sẽ đưa anh về thủ đô, không phải chỉ để làm một chuyện. Có điều mỗi khi làm xong một việc, tôi sẽ trả lại anh một phần tiền, đợi tới khi anh làm xong tất cả mọi chuyện thì chúc mừng, anh lắc mình biến thành phú ông rồi, hơn nữa thẻ xanh cũng không thành vấn đề." Du Thế Thành mỉm cười:" Sao, giao dịch chứ?"

Tạ Kỷ Phong cảnh giác nói:" Rất có thể tôi sẽ không làm được chuyện anh ủy thác."

" Ha ha ha, thông minh lắm, nhưng việc anh có thể làm thì người khác không thể làm được, ví như anh có thể tìm được nhà an toàn thích hợp ở nơi quỷ quái đó, ví như kiếm được một cái thân phận không thể soi mói cho người đặc thù, ví như khi cần đối phó với ai, anh có thể vạch ra kế hoạch tốt nhất từ lúc bắt đầu tới cả lúc rút lui ... Những việc này, tôi không quen ai có thể làm tốt hơn anh." Du Thế Thành tán dương:

" Nhưng tôi không tin anh, làm sao tôi biết bản thân có phải là người cuối cùng mà anh muốn đối phó hay không?" Tạ Kỷ Phong chất vấn:

" Vừa vặn ngược lại, trên thương trường bị người ta ám hại mà té ngã không thể tính là thù oán, mua chuộc anh thì có lợi hơn đối phó anh nhiều ... Nếu anh chưa yên tâm, được, tôi sẽ làm cho anh một tấm thẻ xanh chính thức, anh sẽ thành công dân Mỹ, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, anh có thể chạy vào đại sứ quán, thế đã đủ yên tâm chưa?" Du Thế Thành tỏ ra rộng rãi:

Điều này có nghĩa là gì, Tạ Kỷ Phong ngay lập tức hiểu ra:" Anh muốn tôi về nước làm gián điệp?"

" Đúng, dù sao đó chẳng phải là nghề cũ của anh à, tôi sẽ là người bảo hộ của anh, chẳng những không đối phó với anh mà còn đảm bảo an toàn cho anh, thế nào, yên tâm chưa?" Du Thế Thành đưa tay ra:

Đây có lẽ là lời đề nghị cuối cùng rồi, không nắm lấy bàn tay đó Tạ Kỷ Phong sợ một giây sau sẽ nghe thấy tiếng súng nổ, sau đó mọi thứ chấm hết. Dù đã vào bước đường cùng, lựa chọn này vẫn thách thức giới hạn của hắn, khiến hắn do dự, khiến hắn đắn đo, cuối cùng vẫn phải nắm lấy bàn tay đó ...

Ở bên kia bờ đại dương, một chiếc máy bay từ từ đáp xuống sân bay quốc tế Hàm Dương Trường An.

Rời cầu thang, bóng đêm thấp thoáng, thành phố ánh đèn như biển gần ngay trước mắt.

Rời khỏi sân bay, một đoàn lữ khách bước chân vội vã hòa vào dòng xe đi về phía thành phố, trên chiếc xe bus bình thường, có một nam tử ngồi ngay ngắn cứ như bất động, đôi mắt nhìn về phía trước chẳng hề chớp, con ngươi cũng không di động, căn bản không hề để ý tới cảnh đêm mê hồn bên ngoài.

Trong đầu hắn lúc này hiện ra hình ảnh mười mấy tiếng trước, căn phòng được canh phòng nghiêm ngặt, cấp trên đem tư liệu đánh dấu tuyệt mật đặt trước mặt hắn, đó là một câu chuyện kinh tâm động phách, phát sinh ra ở chính cái thành phố mà hắn đang tới.

Thời gian là hai năm sáu tháng trước, một gián điệp công tích chói lọi của họ đã mất mạng ở đây, cho tới hai năm sau khi hai nước trao đổi nhân viên bị giam giữ mới biết được ở nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhiệm vụ của hắn chính là tìm ra tình báo quan trọng mà gián điệp đó còn chưa kịp gửi, rất nhiều dấu hiệu đã chứng minh, tình báo liên quan tới bí mật quân sự đó chưa hề bị phát hiện.

Trong từ điển của gián điệp không hề có hai chữ khó khăn, hắn nhận lệnh mà đi, không quan tâm mình còn mạng để về hay không.

Suốt dọc đường suy nghĩ miên man, chẳng mấy chốc xe bus tiến vào thành phố bề dày lịch sử bậc nhất mảnh đất này, kinh đô cổ xưa, chứng kiến mười ba triều đại hưng suy. Không khí lịch sử bao phủ khắp thành phố, ngay cả khách sạn hắn ở tên Vị Ương, một cái tên mang đậm ý nghĩa lịch sử thăng trầm, hắn đã tìm hiểu rất kỹ về nơi này, đương nhiên hắn chẳng quan tâm, đơn giản đó chỉ là một phần công việc.

Phòng đã được đặt từ trước, hắn vào phòng lấy đi những thứ đã được chuẩn bị trước trong vali để trên bàn, giấy tờ, tiền mặt, vũ khí ... Thay một bộ trang phục bình thường áo thun ngắn tay mát mẻ và quần lửng, hắn đứng trước gương, điều chỉnh nét mặt mỉm cười trông thân thiện hơn một chút, nói vài câu tiếng Trung, lặp đi lặp lại tới khi cảm giác mình không khác gì dân bản địa, sau đó lặng lẽ rời đi, chuyện khác sẽ có người tới xử lý hết dấu vết bỏ lại.

Rất nhanh cái tên của hắn trong dữ liệu lớn hiển thị, đã xuất cảnh, còn bản thân hắn thì như một bóng ma hòa vào thành phố này.
Bình Luận (0)
Comment