Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 837 - Q5 - Chương 054: Người Đời Buồn Cuộc Đời Lắm Phiền Ưu. (1)

Q5 - Chương 054: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (1) Q5 - Chương 054: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (1)

Đám Cừu Địch cũng vừa mới đánh chén một bữa bét nhè rồi, không uống nữa, chỉ trò chuyện góp vui thôi.

Bao Tiểu Tam rót bia cho Kỳ Liên Bảo, tuyên bố thẳng với Cừu Địch:" Chỗ tao là thiếu người nhất, hôm nay dẫn Bảo ca tới chào mày một tiếng thôi, lát nữa anh ấy sẽ đi với tao."

Lão Phiêu không phục, nhảy vào tranh giành:" Bằng vào cái gì chứ, cậu đã là tên tàn tật rồi, ra đường ai dám làm gì cậu? Đụng vào cậu, cậu cứ lăn ra khóc lóc là đủ, lại còn kiếm được tiền bồi thường. Cậu dấn theo Liên Bảo không phải là để anh hùng không đất dụng võ à? Liên Bảo phải theo tôi."

Mới đầu còn nói chuyện, lời qua tiếng lại vài câu bắt đầu từ chửi bới chuyển sang ném vật thể lạ, Cừu Địch phải nhảy vào khuyên can:" Ngày sau còn dài, nơi nào thiếu nhân thủ thì Bảo ca tới đó cứu hóa là được, tranh giành cái gì?"

" Bảo ca không tới một mình, còn dẫn theo cả đám nữa kìa, toàn là người ra tù đấy, còn mười mấy người nữa cơ, Lão Phiêu, cho anh chọn thoải mái, dám không?" Bao Tiểu Tam đưa ra nhân nhượng:

Bấy giờ Cừu Địch mới biết, Kỳ Liên Bảo tới tìm mình trước thôi, còn số kia thì bố trí ở chỗ Bao Tiểu Tam rồi. Cừu Địch vỗ trán, chắc là đám huynh đệ nát quen trong tù rồi, những người đó thật không dễ an bài. Cừu Địch còn chưa lên tiếng, Lão Phiêu đã vỗ ngực:" Dọa tôi đấy à, đừng nói là mười mấy người, có là một trăm mười mấy người cũng không thành vấn đề, tổng giám đốc của chúng ta còn không phải cũng từ trong tù ra, anh mày đây cũng đang trong thời gian giám sát đây này, chẳng qua nhà tù không dám giữ anh mày thôi, nếu không anh mày vẫn còn ngồi tù đấy. Tam Nhi, mày cũng có tiền án lưu trong đồn cảnh sát, Bảo Lỗi mày còn tệ hơn, tổ chức đánh bạc suýt vào tù ..."

Mọi người cười lăn cười bò, Cừu Địch lần nữa vỗ trán, sao quên mất nhỉ, chẳng biết từ lúc nào mà chỗ mình thành nơi tụ tập của đám tội phạm.

Trò chuyện thêm một lúc thấy gần 0 giờ, Cừu Địch bảo Thôi Tiêu Thiên dẫn người đi ngủ, công nhân phải nghỉ sớm, mai còn làm việc nữa, Cừu Địch định dẫn Kỳ Liên Bảo ra ngoài kiếm nhà trọ ở, không ngờ Kỳ Liên Bảo đã ghép mấy cái thùng hàng lại với nhau nằm xuống rồi.

" Này, này Bảo ca, lần đầu anh tới đây, chẳng lẽ lại để anh nằm đất à? Đi thôi, cách đây không xa có nhà khách gia đình, điều kiện khá ổn, chúng ta tới đó ở một tối, minh tìm nơi khác." Dù sao người ta cũng là khách, bản thân ngủ không sao, Cừu Địch không thể để Kỳ Liên Bảo ngủ vạ ngủ vật như vậy:

" Thôi, không cần cầu kỳ thế đâu, tôi còn ngủ trên sàn xi măng bao nhiêu năm cơ mà, cậu mà khách khí với tôi thì tôi không cách nào ở đây đâu. Thuận tiện cho cậu biết, tôi tới Bắc Kinh lâu rồi, sau khi về thăm nhà một chuyến là tôi tới đây luôn." Kỳ Liên Bảo nằm thẳng tắp, mắt khép lại miệng nói như đang mở ngủ:

" Hả, sao anh không tới tìm tôi?" Cừu Địch vừa buột miệng hỏi thì cũng ngay lập tức hiểu ra:" Fuck, anh còn muốn quan sát xem tôi làm cái gì, đúng không?"

" Tất nhiên, nếu mà cậu làm mấy cái chuyện đánh đánh giết giết, tôi dại gì mà tới ... Tôi về nhà thấy cha tôi sửa lại nhà rồi, thì ra tôi là gánh nặng của ông, không có đứa con ăn hại này, cha tôi còn sống tốt hơn. Tôi không muốn nợ nần gì cậu, nhưng tôi cũng không thể làm việc khổ cha mình nữa, thế nên tôi phải xem cậu làm cái gì chứ." Kỳ Liên Bảo thản nhiên nói, hiển nhiên đi tù một lần khiến hắn tỉnh táo ra không ít, không sống kiểu bạt mạng như trước nữa:

" Nợ cái đếch, không có anh giúp, tôi không có ngày hôm nay."

" Cha tôi nói làm người không được quên gốc, nên tôi tới đây."

Người ngoài nghe mà buồn cười, Cừu Địch cho rằng mình có lỗi với Kỳ Liên Bảo nên cố gắng bù đắp, càng bù đắp càng khiến Kỳ Liên Bảo thấy mình mắc nợ, phải trả lại.

" Các cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, hay dở gì cũng thành ông chủ cả rồi, vậy mà sống thế này à? Còn Tam Nhi cũng gãy một cái tay ... Chớp mắt một cái mà cảnh còn người mất." Người hào sảng dứt khoát như Kỳ Liên Bảo, giờ cũng có vài phần thâm trầm:

" Xem ra lá gan của anh nhỏ đi không ít." Cừu Địch nói câu này không hề châm chọc, đây là điều đáng mừng, con người phải biết sợ mới có thể sống yên ổn:

" Ừ, con người sao chống lại được số mệnh."

" Khà, tôi thì không nghĩ thế, bất kể là số mệnh gì cũng phải gánh lấy." Cừu Địch nói như tựa có tâm sự, cũng không khách khí với Kỳ Liên Bảo nữa, vươn vai ngáp một tiếng to, mệt mỏi nói:" Ngủ thôi, Bảo ca ... Anh tới rất đúng lúc, cái khó này giao cho anh quản lý đấy, có khó khăn gì thì bảo tôi, chúng ta cùng giải quyết ... Sau này đừng nói ai nợ ai nữa, bắt đầu từ đầu đi."

Sáng sớm hôm sau xe hàng từ Trác Châu tới, mọi người từ 5 giờ 30 sáng đã dậy chuyển hàng vào kho, mặc dù có vài người lờ đờ do hôm qua uống say lại ngủ khuya, nhưng bù lại có thêm Kỳ Liên Bảo, nên tiến độ không giảm.

Năm xưa Kỳ Liên Bảo là người chỉ huy đội xe chuyên cung cấp nhu yếu phẩm cho trấn Truân Binh, làm việc ở kho thế này với vắn mà nói là đúng nghề, Cừu Địch đứng sang bên xem Kỳ Liên Bảo chỉ huy, công việc trôi chảy, y yên tâm giao việc ở đây cho hắn.

Xong việc là 7 giờ hơn, cả đám kéo nhau qua chỗ Bao Tiểu Tam gặp mặt đám anh em bạn tù của Kỳ Liên Bảo, số đẹp vừa vặn 13 người, toàn bộ đầu trọc lóc, quá nửa xăm mình, trông biết không dễ trêu vào. Chỗ Bao Tiểu Tam không cần dậy sớm, bọn họ cùng nhau ăn sáng một bữa.

Hỏi ý những người đó, cả mười ba người đều muốn ở lại chỗ Bao Tiểu Tam, trong tù bọn họ cũng học nghề, bọn họ cùng Kỳ Liên Bảo ở trong phân xưởng sắt thép, vừa vặn thích hợp với chỗ Bao Tiểu Tam, Bao Tiểu Tam cười ha hả, đắc ý vô cùng.

Trò chuyện một lúc, Cừu Địch nói có chuyện cáo từ, dẫn theo Lão Phiêu, Thôi Tiêu Thiên, Cảnh Bảo Lỗi tới căn cứ bí mật của Lão Phiêu, có việc cần làm.

Hai tiếng sau, dưới một cái tầng hầm âm u, trên màn hình vi tính phán chiếu mấy gương mặt thái độ khác nhau.

Lão Phiêu đang thi triển xâm nhập đại pháp, tập trung toàn bộ tinh thần, những người khác thì đợi kết quả. Thôi Tiêu Thiên lật xem tài liệu được tải xuống, sau đó khoanh vùng đánh dấu đưa cho Cừu Địch không hiểu kỹ thuật vi tính xem, kết quả có vẻ khả quan lắm. Lấy lời của Lão Phiêu mà nói là, cho người ta con cá không bằng dạy người ta bắt cá, mà dạy người ta bắt cá thì không bằng dạy người ta trộm cá. Hiện giờ nhìn lượng tiêu thụ ở các cửa hiệu chuyên kinh doanh thiết bị giám sát mà nói, cá trộm được mỗi lúc một nhiều.

Không tính là để lại backdoor trong sản phẩm của DTM, bên kỹ thuật của DTM phát hiện ngay, nhưng hiển nhiên là Lão Phiêu muốn đột nhập vào những chiếc camera do chính mình viết code dễ dàng hơn nhiều. Hắn đang đặt mục tiêu sản phẩm giám sát DTM phủ khắp Bắc Kinh, hắn sẽ có một mạng lưới giám sát không thua Thiên Võng của cảnh sát.

Cừu Địch tới đây không phải vì chuyện đó, y muốn tìm một người, Lang Nguyệt Tư, Luật Mạn Bình, Luật Mạn Toa hoặc bất kỳ cái tên nào cô ta mang, y không tên cuộc gặp tối hôm qua là tình cờ.
Bình Luận (0)
Comment