Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 839 - Q5 - Chương 056: Người Đời Buồn Cuộc Đời Lắm Phiền Ưu. (3)

Q5 - Chương 056: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (3) Q5 - Chương 056: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (3)

Xung quanh tòa nhà Bảo Long nơi đặt trụ sở của Cáp Mạn có rất nhiều cao ốc văn phòng cho thuê, đây là nơi tập trung của công ty vừa và nhỏ, số lượng phải lên tới cả ngàn, nhờ thế mà có mấy loại cửa hàng làm ăn rất tốt ở đây, đó là cơm văn phòng, quán cà phê và trà sữa.

Cà phê Thanh Sơn diện tích rất rộng, chia làm tầng trên và tầng dưới, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng dễ chịu, từng bàn ngăn cách với nhau bằng chậu cảnh, tạo thành không gian riêng tư. Rất nhiều chỗ có khách, đa phần ăn mặc chỉnh chu, gương mặt nghiêm túc, laptop, giấy tờ đặt kín bàn, nhìn không giống quán cà phê, cứ như văn phòng vậy.

Thấy có khách đi vào một phục vụ viên trông thú tú đi tới chào đón.

Cô gái đó mặc trang phục công sở trắng từ chân tới đầu, mái tóc màu hoa hồng sậm uốn cong đáp hờ lên vai, gương mặt trang điểm kỳ công tỏa ra sắc thái đặc trưng của thiếu phụ thành thục. Thân hình cao ráo đầy đặn, bầu vũ đẩy đặn đẩy y phục trước ngực nhô cao, tất màu da trong suốt bọc lấy đôi chân dài, giày cao gót trắng, toát lên một vẻ đẹp trí thức lại quyến rũ.

" Tôi có hẹn trước, vị trí số 19."

"Vâng, ở trên lầu, chị đi theo tôi." Giọng nói êm ái khiến chàng phục vụ viên trẻ mới trên hai mươi tâm thần dao động, đưa ta ra mời rồi đi trước dẫn đường, mùi thơm cơ thể tựa hồ át cả mùi cà phê trong quan, hắn đi trước, không kìm được quay đầu nhìn, ở vị trí tên cao nhìn xuống qua cổ áo sơ mi, thấy áo lót cũng màu trắng viền ren nâng bầu vú no tròn trắng lóa, vội che giấu bằng cách tiếp tục đưa tay mời:

Đến khi đưa khách tới chỗ ngồi 19 rời đi rồi, chàng phục vụ viên trẻ còn quay đầu nhìn mãi, đêm nay e tương tư mất ngủ rồi.

Luật Mạn Toa chẳng để ý, cô đã quá quen với ánh mắt đó của nam nhân rồi, huống hồ hiện trong lòng cứ bất an khó nói, suốt cả đêm trằn trọc, cuối cùng quyết định nghĩ cách cởi bỏ tâm kết trong lòng, mà biện pháp cô ta dùng đương nhiên là khó thoát khỏi thói quen nghề nghiệp.

Tiền, bỏ tiền ra mua tin tức thôi.

Khi một cọc tiền đặt vào trong tay Lữ Thiên Tư ngồi đối diện, Luật Mạn Toa nhìn ra ánh mắt tham lam của bà chị béo đó. Cô biết người này, chính là cánh tay trái phải từng được Tạ Kỷ Phong coi trọng, rất nhiều việc liên quan tới cơ cấu tư pháp đều do bà chị này xử lý. Đây không phải là loại người mà Luật Mạn Toa thích, nhưng không ảnh hưởng chuyện cô thích làm việc với loại người này.

Lữ Thiên Tư tay sờ cọc tiền, cười nói:" Cô còn chưa nói có chuyện gì, không thể đưa tiền như thế được, dù sao thì tôi cũng là người làm công ăn lương đáng hoàng ... Phải rồi, cô nói là một khách hàng quen của Cáp Mạn giới thiệu cô tới đây, liệu tôi có được vinh hạnh biết người tốt đó là ai không?"

" Là ai thì có gì quan trọng sao?" Luật Mạn Toa chỉ vào cọc tiền:

" Đúng là không quan trọng, nhưng cũng không phải tiền gì cũng có thể nhận được." Lữ Thiên Tư đặt tiền xuống, vị khách hàng này quá kỳ quái, dựa vào kinh nghiệm trong nghề cô hoài nghi người ta có ủy thác không thể nói ra, chắc chắn không phải là loại chuyện theo dõi chồng để tìm tiểu tam rồi:

Càng làm những nghề này càng phải biết giới hạn, tiền nào cũng dám nhận thì cách cái chết không còn xa nữa.

Luật Mạn Toa nói:" Đơn giản lắm, tôi chỉ cần tra một người thôi."

" Là ai? Có chuyện gì, tôi phải biết có dính líu tới án hình sự hay tranh chấp dân sự không, nếu là ủy thác, đây là điều phải làm rõ, đó là nguyên tắc của chúng tôi." Lữ Thiên Tư tuyên bố rõ ràng:

" Không biết được, nhưng ủy thác này chị có thể hoàn thành ngay bây giờ." Luật Mạn Toa rút di động ra, mở một bức ảnh làm sắc mặt Lữ Thiên Tư phải thay đổi:" Xem ra chị biết người này, anh ấy tên là Cừu Địch."

" Cô muốn biết cái gì?" Lữ Thiên Tư lập tức cảnh giác:

" Đơn giản lắm, anh ta hiện đang ở đâu? Làm nghề gì, số di động là bao nhiêu, có bạn gái không? Tất cả tôi đều muốn biết." Luật Mạn Toa thấy sự đề phòng của Lữ Thiên Tư thật khác thường, nếu là một Cừu Địch như cô đã gặp tối hôm đó, không thể nào khiến người ta phải kiêng dè:

Lữ Thiên Tư cười khanh khách:" Vậy thì rốt cuộc cô là ai, bỏ ra tận một vạn chỉ để tìm hiểu những tin tức không đáng tiền như thế sao?"

" Bạn ... Loại bạn mà có duyên gặp một lần ấy." Luật Mạn Toa nở nụ cười ám muội, cô biết câu trả lời này dẫn tới suy đoán gì:

" A chẳng lẽ ..." Lữ Thiên Tư mắt sáng lên, may mà kịp ngừng lại, một cô gái xinh đẹp như thế này đi nghe ngóng tin tức về một chàng trai, còn liên tưởng gì được nữa:

Tình một đêm chứ làm sao.

Nếu không thì chẳng có chuyện ngoài cái tên ra thì không biết gì hết, cả số điện thoại, cả nơi ở cũng không biết.

Luật Mạn Toa khéo léo nói:" Đó là chuyện riêng giữa chúng tôi."

Lữ Thiên Tư yên tâm rồi, cất tiền đi:" Cô muốn biết cái gì, hỏi chi tiết một chút."

" Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?"

" Thời gian này hẳn là đang đi làm giám sát an ninh cho DTM, bận lắm."

" Hiện giờ anh ấy chuyên môn làm việc này à?" Luật Mạn Toa không khỏi nghĩ tới mấy chuyện làm công nhân kéo dây lắp máy gì đó, người ta trả lời như vậy là nói khéo mà thôi:

Vậy ra cuộc sống của anh ấy đúng là như thế.

" Vậy bây giờ anh ấy sống ở đâu?" Luật Mạn Toa lại hỏi:

" Chuyện này thì tôi không biết, chủ tịch Cừu là thần lòng thấy đầu chẳng thấy đuôi."

" Không có địa chỉ nơi ở sao? … Á, khoan, cái gì ... Khoan, khoan, chị vừa nói cái gì, chủ tịch Cừu?"

" Đúng thế, Cừu Địch chính là chủ tịch của An ninh thương vụ Cáp Mạn chúng tôi." Lữ Thiên Tư tranh thủ quảng cáo cho Cừu Địch:" Cô đừng thấy công ty chúng tôi nhỏ mà nhầm, cổ đông của chúng tôi có DTM và Thực phẩm Thịnh Hoa ... Đối tác của chúng tôi có Khoa kỹ Đồng Minh, nếu cô chơi cổ phiếu thì không thể không biết tới Đồng Minh, ... Chủ tịch Cừu ấy à ... Ấy ấy, cô gái, cô làm sao thế ?"

Lữ Thiên Tư đột nhiên phát hiện ra cô gái kia đầu nghẹo sang bên, cốc cà phê trong tay cũng nghiêng đi, cà phê đổ lên đùi bị nóng mới giật mình tỉnh lại, đưa khăn giấy tới.

Luật Mạn Toa luống cuống lau cá phê trên váy, chiếc váy trắng tinh giờ thêm vệt nâu làm mất hẳn giá trị, cô ngại ngùng nói:" Xin lỗi, tôi thất thần."
Bình Luận (0)
Comment