Q5 - Chương 057: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (4)
Q5 - Chương 057: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (4)
Lửa hóng hớt cháy rừng rực trong lòng Lữ Thiên Tư, hiển nhiên do biết thân phận của chủ tịch Cừu nên mới thế, cười híp mắt:" Cô còn muốn biết gì nữa không?"
" Thôi, để tôi gọi điện hỏi chị sau vậy." Luật Mạn Toa luống cuống đứng lên, không cách nào bình tĩnh lại ngay được:
" Phải rồi cô gái, chủ tịch Cừu vẫn còn độc thân, hình như bạn gái cũng chưa có đâu ... Tôi thấy hai người hợp lắm, một đôi trai tài gái sắc trời sinh, cô nên trực tiếp tìm anh ấy hỏi thì tốt hơn ... A đúng rồi, để tôi cho cô số điện thoại." Lữ Thiên Tư tích cực làm bà mối, mấy bà chị ở độ tuổi này thích nhất là mai mối cho người ta:" Chủ tịch Cừu tốt lắm, ngay cả nói chuyện với bác gái quét dọn tầng cũng rất tôn trọng, không giống người khác có chút tiền là .... Này, cô gái ..."
Không ngờ Lữ Thiên Tư đang nói mà Luật Mạn Toa lại cầm số điện thoại cô viết rồi vội vàng chạy mất, làm cô ngạc nhiên, sau đó lại bật cười khanh khách, cô gái này xấu hổ đây mà, chủ tịch Cừu nhìn bề ngoài, làm sao đoán ra là người có tiền chứ.
Nhắc tới tiền, chuyến này kiếm được tiền thật dễ dàng, Lữ Thiên Tư nhìn vào trong ví, rộng rãi rút 2 tờ ra đặt xuống dưới cốc cà phê, hớn hở về công ty.
Luật Mạn Toa vì muốn che giấu sự thất thố của mình cho nên vội vàng bỏ đi, lên xe đi rất xa rồi mới đỗ lại ở bên đường, sau đó vừa kinh ngạc vừa hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ tình cờ tối hôm đó. Bây giờ cô đã hiểu vấn đề xảy ra ở đâu rồi, sự tự tin ung dung mà cô từng thấy trên người Cừu Địch vẫn còn đó, cho dù có ăn mặc lam lũ, cũng khống che giấu được.
" Cái đồ xấu xa đó, lừa mình thật là thảm."
Cô lẩm bẩm một mình, biết được chân tướng chẳng làm cô hưng phấn, thay vào đó khiến cô bực tức, rất tức giận, thậm chí cô có kích động muốn gọi điện cho Cừu Địch chất vấn hành vi không đường hoàng gì của y, có điều tay cầm điện thoại mãi mà không dám bấm số máy mới có được.
Đúng rồi, mình và y làm gì có quan hệ gì chứ, mình lấy cớ gì mà tức giận? Lúc đó cô nhét tiền cho người ta còn có chút kiêu ngạo ưu việt, có chút thương hại trong đó, ai ngờ người ta chỉ cứ lặng lẽ nhìn mình biểu diễn mà không nói gì. Đến bây giờ bị hất chậu nước lạnh vào mặt, mất hết thể diện, cũng là do mình cứng đầu tự đi tìm hiểu, đâu phải do người ta hất.
Luật Mạn Toa lưu số điện thoại đó lại, nắm chặt di động trong tay, tâm tư chẳng hiểu sao quay về hơn hai năm trước, cái đêm tuyết gió lạnh đó, trên con phố dài tấp nập, khi hai người họ ôm nhau, trong vô thức hôn Cừu Địch, cái cảm giác ấm áp mà an toàn đó cô bao năm rồi mới có, khiến cô nhớ mãi. Trong cuộc đời bạc bẽo lạnh lùng này, đó là giây phút êm đềm nhất.
Nhưng cô bỏ lỡ rồi, lỡ rồi ... Đó là lựa chọn của cô, cô bỏ lại tất cả chạy theo đồng tiền, cho dù hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn khiến cô thấy thất vọng và hối hận, cô cũng chẳng nói rõ, hối hận vì cái gì?
Đúng lúc này chuông điện thoại reo, số điện thoại vùng ngoài gọi tới, số Trường An, cô chỉ quen một người ở đó thôi, vội vàng nhận máy, lập tức nghe thấy tiếng gọi nghẹn ngào:" Chị Mạn Toa!"
" Uyển Ninh! Có chuyện gì thế .... Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, em đừng khóc ... Bình tĩnh nói cho chị biết có chuyện gì ... Hả? Cái gì, có kẻ tấn công em … Được, em đừng vội, đừng đi đâu hết, ở đó đợi chị ..."
Luật Mạn Toa đặt điện thoại xuống, đạp ga tăng tốc phóng thẳng lên đường cao tốc tới sân bay, trong điện thoại, cô vẫn nghe Trang Uyển Ninh khóc kể trong nhà bị cướp, suýt nữa không còn mạng ... Chuyện phát sinh đột ngột khiến tim Luật Mạn Toa vọt lên cổ, không suy nghĩ gì, tới thẳng Trường An.
Chuyện xảy ra vào khoảng 22 giờ tối hôm qua, người bị hại Trang Uyển Ninh khi về nhà, trong hành lang bị nghi phạm phục kích bắt giữ, sau đó mở cửa phòng ra thì mất hết tri giác. Đã giám định là bị chất hóa học thuộc lớp Ether, không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục ... Bốn giờ sáng khi cảnh sát tiếp nhận trình báo tới hiện trường khám xét, phát hiện ra tủ, ngăn kéo, giường đều bị lục lọi, trong nhà mất số ít tiền mặt và hai món trang sức ... Theo phán đoán của đồn công an đương địa, hẳn là một vụ đột nhập cướp của.
Đổng Thuần Khiết nâng kính lão, xem xét lại từng câu chữ trong báo cáo một lần, vẫn chưa yên tâm, lại xem thêm một lượt nữa. Báo cáo này do cục An ninh quốc gia Trường An gửi tới. Trang Uyển Ninh liên quan tới vụ án gián điệp, cho tới nay vẫn nằm trong danh sách được theo dõi trọng điểm, một mặt là vì phòng hờ, nhưng đa phần xuất phát từ bảo vệ.
Trải qua hơn hai năm bình an, chuyện giám sát cũng đã lơi lỏng, ai có thể ngờ được rằng lại xảy ra chuyện, bạn trai cũ của Trang Uyển Ninh là Mã Bác đã phán tử hình hoàn thi hành. Theo như rất nhiều chứng cứ trực tiếp từ Mã Bác và nhân vật sa lưới, rõ ràng cô giáo Trang không có liên quan gì, cho nên chuyện giám thị nơi ở cũng đã rút bỏ một năm rồi.
Cô gái đáng thương, lên Bắc Kinh điều trị tâm lý mất nửa năm, về nhà nghỉ ngơi gần nửa năm nữa mới đi dạy học trở lại, tưởng chừng cuộc sống bình thường rồi thì gặp chuyện thế này.
" Lão Trần, anh thấy sao?" Đổng Thuần Khiết đọc xong, bỏ kính xuống hỏi:
Trần Ngạo là người thông báo cho Đổng Thuần Khiết và Phí Minh tới, nghe câu hỏi này thì cau mày:" Đáng lẽ phải do tôi hỏi anh mới đúng chứ, người hiểu vụ án năm xưa nhất là anh cơ mà, tôi gọi anh tới đây chính là để nghe ý kiến của anh về chuyện này."
" Vớ vẩn, người hiểu về vụ án này nhất đều vào tù rồi, hơn nữa thủ phạm chính còn bị anh thả mất." Đổng Thuần Khiết nổi giận vỗ bàn:
Phí Minh không nói gì hết, đôi oan gia này mỗi lần gặp nhau là cãi vã không dứt, không ai chịu ai cả, hắn không dại gì dính líu vào. Trần Ngạo cũng vỗ bàn:" Vớ vẩn, thả Điền Thượng Đại Tường là lệnh của bên trên, cũng đã hỏi ý kiến anh rồi, chẳng phải anh cũng đồng ý sao?"
" Tất cả các anh đều giơ tay tán thành rồi, tôi dám nói không à?" Đồng Thuần Khiết đáp lại:
Tên Điền Thượng Đại Tường hay Lý Tòng Quân đó là do Lão Đổng phải liều cả mạng sống mới câu ra được, chuyện không thể dùng hình phạt cao nhất với tên đó khiến Lão Đổng cứ canh cánh trong lòng, điều an ủi duy nhất là đổi lại được ba đồng chí bị bắt giam ở nước ngoài.