Q5 - Chương 058: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (5)
Q5 - Chương 058: Người đời buồn cuộc đời lắm phiền ưu. (5)
" Phí Minh, cậu nói xem ... Tôi lười nói chuyện với con người vô lý như anh ta." Trần Ngạo điểm danh:
Phí Minh lắc đầu, không muốn can dự vào chuyện này:" Khi Trang Uyển Ninh bị bắt giam thì tôi đã trúng đạn đưa về Bắc Kinh rồi, chuyện xảy ra sau đó tôi có biết gì đâu."
Trần Ngạo nhíu mày, Phí Minh xuất thân quân nhân trước kia là người thẳng thắn chính trực, từ khi đi theo Lão Đổng có vẻ học được trò méo mó rồi, nghiêm mặt nói:" Trước đó Trang Uyển Ninh đã lọt vào tầm ngắm của tổ hành động rồi còn gì, đêm cậu và Cừu Địch bị truy sát còn tới trường Đh Trường An, cậu biết không ít. Bây giờ người liên quan vụ án này người thì điều đi, người thì bị bắt, chỉ còn mấy người chúng ta thôi."
" Theo ý tôi thì đây không phải là một vụ cướp bình thường." Phí Minh đá bóng sang Lão Đổng:" Cục trưởng Đổng cũng nhìn ra rồi, cho nên anh ấy mới đọc đi đọc lại báo cáo như thế."
" Lý do vì sao không phải? Trong nhà mất tài sản, nạn nhân vẫn bình yên, nếu có liên quan gì tới vụ án năm xưa, chúng phải đưa Trang Uyển Ninh đi chứ?" Trần Ngạo hỏi lại:
" Ha ha ha, anh ngồi văn phòng nhiều tới ngu người rồi đúng không? Tôi hỏi anh, nếu anh đi trộm đi cướp thì tới nhà và văn phòng lãnh đạo, hay là tới ký túc xã đơn thân?" Đổng Thuần Khiết nắm được thời cơ liền công kích:
" Đương nhiên đi trộm của lãnh đạo, ai lại tới ... à." Trần Ngạo nói được nửa chừng liền biết mắc bẫy liền ngừng lại:
" Tiểu Phí, mau ghi lại lời của anh ta, ha ha ha, anh chưa từng đi ăn trộm còn biết phải tới đâu, chẳng lẽ một tên trộm kinh nghiệm phong phú lại đi trộm một KTX đơn thân?" Đổng Thuần Khiết đập bản báo cáo xuống, bên trên có hình ảnh một gian phòng bình thường, chừng bốn năm chục mét vuông, chẳng qua chỉ có ít sách, vài cái tù, nhìn qua là biết chẳng có mấy thứ đáng giá:
Trần Ngạo tuy bị thuyết phục rồi, nhưng mà hắn không thích giọng điệu của Lão Đổng, cố ý gây khó dễ:" Nếu là thằng trộm vặt mới vào nghề thì sao, gan hắn chỉ đủ đi trộm phòng nữ nhân đơn thân, hoặc sự kiện này có tính ngẫu nhiên thôi thì sao?"
" Câu hỏi này còn ngu hơn cả câu trước ... Anh đã gặp Trang Uyển Ninh chưa?"
" Rồi, thì sao?"
" Lại còn thì sao nữa, Lão Trần, anh đúng là có vấn đề thật rồi, một cô gái xinh đẹp như thế, bị đánh thuốc mê nằm đó, vậy mà thằng ăn trộm xong việc bỏ đi không có chuyện gì xảy ra ... Chỉ lấy đi hơn 1000 đồng tiền mặt, hai món trang sức cũng chẳng đáng giá bao tiền. Trang Uyển Ninh bị hôn mê từ 22 giờ đêm tới 4 giờ sáng, những sáu tiếng đấy, thuốc mê rất mạnh, anh thấy có hợp tình hợp lý không?" Đổng Thuần Khiết hỏi cho Trần Ngạo á khẩu:
Trần Ngạo thực sự không muốn nghĩ chuyện này theo phương hướng hoạt động gián điệp, nhưng mà Lão Đổng nói như thế, hắn không thể nào phủ nhận được điểm khả nghi tăng lên vô hạn:" Chậc, rốt cuộc vì sao chứ, cái mạng lưới gián điệp đó bị chúng ta tra rõ rành rành rồi, chuyện Mã Bác bán tình báo ra nước ngoài là không thể chối cãi ...Trang Uyển Ninh là người không liên quan, sao lại đụng vào để kinh động tới chúng ta, chúng là gián điệp thì phải rằng, chúng ta sẽ luôn chú ý tới cô ấy."
" Tôi nghĩ bọn chúng tìm kiếm thứ gì đó, không phải nhắm vào người, thứ nhất định chúng phải có." Phí Minh chủ động lên tiếng:
" Đúng thế, Trang Uyển Ninh bị bắt vì Mã Bác, vậy khả năng là chỉ có tình báo thôi ... Xem ra phải thẩm vấn lại Mã Bác, đám gián điệp này đúng là không bao giờ tin được, có chuyện đến chết chúng vẫn giấu diễm." Trần Ngạo nói làm là làm, cầm điện thoại lên muốn ra lệnh tra lại, thấy Lão Đổng và Phí Minh đứng dậy muốn đi, gọi:" Đi luôn sao?"
" Nếu anh mời cơm thì chúng tôi không đi nữa." Lão Đổng nói:
Trần Ngạo xua tay:" Được rồi, anh đi đi, tôi khỏi tiễn nhé."
" Không cần khách khí, không muốn thấy tôi thì đừng gọi tôi." Lão Đổng đúng là chẳng khách khí, đóng cửa lại đi thẳng, che đi cái mặt khó coi của Trần Ngạo:
Hai người đi xuống lầu được một quãng xa, Phí Minh mới nghi ngờ hỏi:" Cục trưởng Đổng, sao tôi có cảm giác anh cố tình kiếm chuyện với xử trưởng Trần thế?"
" Tôi tài hèn chí lớn, điều ấy ai cũng biết, còn hắn thì hẹp hòi ích kỷ, nhưng lại không muốn để ai biết ... Tôi phải tích cực vạch trần bộ mặt xấu xí của hắn, bớt để hắn tự cho mình ghê gớm." Đổng Thuần Khiết bày ra bỏ mặt tiểu nhân đắc ý:
Có điều Phí Minh lại thích thế, giơ ngón cái trước mặt Lão Đổng:" Ai dám nói anh tài hèn chí lớn chứ, người dưới nhắc tới anh, đều nói anh là lãnh đạo dám đối diện với súng đạn, thế mới khiến người ta phục."
Tâm tình Lão Đổng tốt lắm, gật gù khen:" Càng ngày càng giỏi nịnh lão đạo rồi, muốn phần thưởng gì nào?"
" Không ạ, tôi không muốn gì cả, tôi thật lòng." Phí Minh nghiêm túc nói:
" Được, vì câu nói thật lòng này chúng ta đi ăn cơm, trưa nay lãnh đạo dẫn cậu đi hủ bại một phen, địa điểm tùy cậu chọn." Đổng Thuần Khiết chắp tay sau lưng, hiên ngang uy vũ lên xe:
Xe lăn bánh, Đổng Thuần Khiết lấy di động ra, gọi cho Cừu Địch, khẩu khí tùy tiện:" Ông chủ Cừu ... À, còn nhớ tới tôi cơ à, trưa nay có bữa cơm, cậu phải tới ... Không có chuyện gì, thực sự không có chuyện gì, trong cục cắt tiền chiêu đãi, nên tôi kiếm người thanh toán tiền thôi mà. Cậu đừng than nghèo với tôi, tưởng tôi không biết giờ cậu làm gì à, đến mau lên, nói không chừng tôi kiếm cho cậu vụ làm ăn, cậu còn phải chiết khấu cho tôi ấy chứ ..."
Lão Đổng ba hoa bốc phét vô cùng tùy tiện, cúp điện thoại rồi hớn hở nói:" Phiếu cơm sắp tới rồi đấy."
" Lãnh đạo anh minh." Phí Minh hoàn toàn không ý kiến chuyện xẻo ông chủ Cừu, thằng nhãi đó kiếm tiền tới mức làm người ta đố kỵ rồi:
" Ha ha ha, thực ra cậu ta mới anh minh, nếu trước kia mà cũng vào An ninh quốc gia, hiện giờ e cũng giống Thiên Kiều ... Ài, cái thằng tiểu tử thối, nghĩ xa, nhìn xa." Đổng Thuần Khiết nói với giọng vô cùng nghiêm túc:
Phí Minh cảm giác là có chuyện rồi, hắn không nhìn ra, có thể xảy ra chuyện gì được?