Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 842 - Q5 - Chương 059: Nhìn Phương Xa Hỏi Tình Này Bao Lâu. (1)

Q5 - Chương 059: Nhìn phương xa hỏi tình này bao lâu. (1) Q5 - Chương 059: Nhìn phương xa hỏi tình này bao lâu. (1)

Sân bay quốc tế Hàm Dương Trường An, ánh nắng chói chang ngày hè chiếu xuyên qua cửa kính, chiếu sáng cả đại sảnh rộng rãi.

Bất kể sáng hay khuya, sân bay này đều vô cùng tấp nập, rất nhiều lữ khách đi qua đều nhìn về một hướng, ở đó có cô gái đang nhón chân nhìn phía trước, giàu du lịch màu trắng, quần jean màu đen bó sát cùng áo thun cộc tay, đơn giản như vậy thôi mà mỗi người đi qua lại không kìm được ánh mắt mình.

Nếu dùng một từ hình dung cô gái đó, thì là cảm giác của mối tình đầu.

Hàng lông mày dài, không phải kiểu tỉa cong của các cô gái mà hơi thẳng đậm, phía dưới là đôi mắt thanh thần, trong veo, tươi mát, thực sự cửa sổ tâm hồn, nhìn vào đôi mắt đó, khiến chàng trai mới lớn, chút cảm giác đau, tựa như bị kim đâm.

Chính ánh mắt đó ngăn cản một vài người ý đồ tiếp cận, chẳng biết có phải điều hòa đại sảnh hơi mạnh không, cô gái liên tục xoa cánh tay, hai chân đụng vào nhau hóa giải hơi lạnh, mắt luôn nhìn về một hướng, chẳng để ý tới ai khác.

Không biết tên nào may mắn như thế.

“ Chị Mạn Toa! Em ở đây.” Cô gái rốt cuộc đợi được người rồi, vẫy tay chạy tới đoàn người vừa đi từ hành lang ra:

Mấy hành khách nam bất giác quay đầu theo, lần nữa sáng mắt, không ngờ người cô gái đang đợi là cô gái khác, hơn nữa là mỹ nữ hiếm có, hai cô gái nắm tay nhau, một thanh lệ e ấp một quyến rũ nóng bỏng, hai cô gái đứng cạnh nhau, làm người ta không khỏi sinh ra vài ý nghĩ đen tối.

Hai cô gái chưa nói chuyện với nhau mấy câu thì một đội cảnh sát sân bay ăn mặc chỉnh tề đi qua bên cạnh, Trang Uyển Ninh giống như bị sợ hãi, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của Luật Mạn Toa. Luật Mạn Toa nhìn sang thấy Trang Uyển Nhinh cắn chặt răng, hàng mi run run, gương mặt căng thẳng, cứ như rơi vào tuyệt cảnh, sẵn sàng liều mạng bất kỳ lúc nào vậy, vội vàng an ủi:" Không sao, không sao đâu Uyển Ninh ... Em uống ngụm nước đi."

Phân tán sự chú ý một cái, tâm tình Trang Uyển Ninh liền thả lỏng, cái triệu chứng phát sinh đột ngột này tới chính bản thân cô cũng không thể nào không chế được, khi bị hoàn cảnh bên ngoài kích thích, nó có thẻ phát tác bất kỳ lúc nào. Triệu chứng thường thấy là khẩn trương, lo lắng, bất an, dẫn tới mất ngủ thời gian dài, khiến cô tâm trạng thất thường, nghiêm trọng hơn dẫn tới trầm cảm và tự sát.

Luật Mạn Toa chỉ tình cờ quen được Trang Uyển Ninh, khi ấy tiếp cận còn có mục đích, chính bản thân cô cũng không ngờ được rằng hai bên cứ như vậy duy trì liên hệ, bản thân bị thu hút bởi sự đơn thuần cùng bác học của Trang Uyển Ninh. Một đại gia khuê tú xuất thân từ gia tộc thư hương, rất giỏi, chỉ tiếc là quá đơn giản, luôn coi có là người chị lớn, chẳng hề hoài nghi cô có dụng tâm khác.

" Em đừng khẩn trương, chẳng qua là gặp phải tên trộm vặt thôi, nói không chừng mấy ngày nữa cảnh sát sẽ bắt được hắn." Luật Mạn Toa an ủi:

" Chắc chắn không phải ... Gián điệp đấy, chắc chắn là gián điệp nước ngoài, chúng tới để trả thù em ..." Trang Uyển Ninh lắp bắp nói, bóng ma mà Mã Bác để lại trong cuộc đời cô e là không cách nào tiêu trừ được, những ngày tháng bị bắt giữ thẩm tra, bị theo dõi, bị xung quanh nhìn với anh mắt nghi kỵ dò xét ... hiện thực đổ vỡ khiến Trang Uyển Ninh không cách nào tiếp nhận được.

Câu chuyện đó Luật Mạn Toa từng được nghe từ cả Trang Uyển Ninh và cha mẹ cô, đối với một cô gái cuộc sống từng chỉ có ánh nắng mà nói, rốt cuộc đả kích lớn thế nào, cô có thể lý giải được ... Cứ tưởng rằng thời gian sẽ dần dần xóa nhòa mọi thứ, Trang Uyển Ninh một thời gian dài chữa bệnh ở Bắc Kinh cũng quay trở lại trường dạy học ... không ngờ rằng lại lần nữa gặp chuyện, khiến mọi ký ức tồi tệ quay trở lại, Trang Uyển Ninh càng mẫn cảm quá mức.

Bệnh viện không dám tới, nhà không dám ở, trường học không dám đi dạy, Luật Mạn Toa tới bị Trang Uyển Ninh bám chặt lấy, muốn đi cũng không đi được. Luật Mạn Toa cân nhắc rồi nói, hay là tới Bắc Kinh ở vài ngày, Trang Uyển Ninh vội vàng gật đầu ngay, đi đâu cũng được, cô không dám ở lại nơi đáng sợ này nữa.

Hai vợ chồng già tới, người cha mang theo túi đồ ăn vặt, mẹ thì mang laptop của con gái cùng đồ dùng cá nhân. Luật Mạn Toa đứng dậy nhận, bà Trang ngại ngần nói:" Làm phiền cô quá, bác sĩ Luật."

Luật Mạn Toa lần trước đóng giả bác sĩ tâm lý tiếp cận Trang Uyển Ninh, tới giờ vẫn giữ thân phận này, cô thực sự không dám nói ra sự thật, nếu không e là Trang Uyển Ninh bị lừa lần nữa sẽ không cách nào tiếp nhận:" Không sao bác gái, chị em bọn cháu cũng hợp nhau lắm, cháu đưa em nó tớ Bắc Kinh, thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm cảnh, mọi chuyện sẽ tốt hơn."

" Ài ..." Bà Trang chỉ biết thở dài, lặng lẽ vỗ về con gái dựa vào vai mình:

Ông Trang tay chống gậy liên tục gõ xuống đất, nhìn con gái như thế lòng đau như cắt, tới giờ ông vẫn căm hận cái quốc gia pháp trị không hoàn thiện này, vô duyên vô cớ bắt giam con gái ông cả tuần, từ sau đó trở đi không còn được như xưa nữa:" Nếu không được thì đưa Uyển Ninh ra nước ngoài vậy ..."

" Bác trai, cháu thấy nên ở lại Bắc Kinh thì hơn, trị an ở nơi đó tương đối tốt, cháu đi nước ngoài nhiều, ngoài kia có thể tự do hơn một chút, thoải mái hơn một chút, nhưng an ninh cũng không khá hơn đâu. Ít ra trong nước còn quen thuộc, gặp chuyện gì còn xử lý được. Với bằng cấp của Uyển Ninh, muốn tìm việc không khó. Hai bác cũng đừng quá lo, lo càng nhiều, con cái càng khó trưởng thành." Luật Mạn Toa khẽ khuyên nhủ ông Trang, trước khi tới đây cô đặt vé rồi, hai về, quay về Bắc Kinh ngay lập tức nên Trang Uyển Ninh mới báo cha mẹ mang đồ tới:

Loa thông báo tới giờ, hai vợ chồng già lưu luyến mãi, cô con gái ôm mẹ khóc sướt mướt, Luật Mạn Toa nhìn mà nóng nảy. Ở một phương diện nào đó mà nói, Trang Uyển Ninh như thế này, e là quá nửa nhờ công của cha mẹ quá chiều chuộng, tới giờ vẫn coi con gái học sinh tiểu học không bằng.
Bình Luận (0)
Comment