Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 843 - Q5 - Chương 060: Nhìn Phương Xa Hỏi Tình Này Bao Lâu. (2)

Q5 - Chương 060: Nhìn phương xa hỏi tình này bao lâu. (2) Q5 - Chương 060: Nhìn phương xa hỏi tình này bao lâu. (2)

Khó khăn lắm mới thuyết phục được đôi vờ chồng già đồng ý cho cô con gái đi xa nhà, sát giờ lên được máy bay, hai vợ chồng già còn đi tiễn, lên cầu thang rồi vẫn thấy họ nắm tay nhau nhìn về phía con gái. Lúc ngồi vào chỗ, Luật Mạn Toa nhìn Trang Uyển Ninh cúi đầu khóc, cô nghiêm mặt nói:" Uyển Ninh, cha mẹ em đều già lắm rồi, vậy mà em để họ lo lắng như thế, em không áy náy trong lòng sao?"

Trang Uyển Ninh giật mình, xì một cái vào khăn giấy, cố gắng kiềm chế.

" Em phải học cách trở nên dũng cảm, thói đời này giống con sói vậy, luôn chọn con yếu đuối nhất để tấn công, không ai kiên cường hộ em được đâu." Luật Mạn Toa đưa túi khăn giấy tới:" Lau nước mắt đi."

Trang Uyển Ninh hít thở mấy lần mới ngừng khóc hẳn:" Cám ơn chị Luật ... Em cứ tưởng mọi chuyện đã qua rồi."

" Qua hay không chủ yếu là ở trong lòng em ...nếu em nghĩ mọi chuyện đã tệ lắm rồi, thì em phải biết rằng, nó sẽ càng tệ hơn đấy ... Em phải có tâm thái, chuyện gì tới sẽ phải tới, như thế em mới có thể đối diện được." Luật Mạn Toa khẽ nói:

Trang Uyển Ninh lần nữa lau nước mắt, cô thích nói chuyện với Luật Mạn Toa, vì mọi chuyện với người chị này luôn thật nhẹ nhàng, khiến cô hâm mộ:" Em ... Em chỉ muốn bắt đầu mọi thứ lại từ đầu."

" Yên tâm, cơ hội luôn luôn có, có điều em phải trút bỏ hết gánh nặng tâm lý đi, làm Lâm Đại Ngọc không có kết quả tốt đẹp đâu, cuối cùng chỉ làm khổ mình khổ người mà thôi." Luật Mạn Toa nói:

Trang Uyển Ninh hờn giận:" Em không đa sầu đa cảm như thế."

" Còn nói không à, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, tới nay em đã đối diện được chưa? Em nghĩ mình đã khổ lắm sao ... À đúng rồi, người bạn học kia của em, mấy hôm trước chị tình cờ gặp được anh ấy đấy." Luật Mạn Toa thay đổi đề tài, dẫn dắt cô gái đơn thuần này, thấy Trang Uyển Ninh ngay lập tức chú ý mà không cần hỏi là ai, biết ngay trong lòng cô gái này chỉ có một người duy nhất mà thôi:" Theo như chị biết, bây giờ anh ta sống thảm lắm, em có biết anh ta làm gì không?"

Trang Uyển Ninh quên luôn chuyện của mình, theo bản năng hỏi:" Anh ấy bây giờ làm gì?"

" Công nhân vận chuyển, tối muộn rồi mà vẫn cùng một dám công nhân khuân những chiếc thùng to vào trong trung tâm thương mại, người lấm lem mồ hôi bụi đất, đến chị cũng thiếu chút nữa không nhận ra." Luật Mạn Toa thở dài:

" Hả? Vì sao lại thế chứ?" Trang Uyển Ninh lẩm bẩm:" Lần trước em tới Bắc Kinh chữa bệnh, anh ấy có đến thăm mấy lần, em thấy anh ấy khấm khá lắm sao?"

" Em không hiểu rồi, đại bộ phận người phiêu dạt ở Bắc Kinh đều thế đấy, cuộc sống bấp bênh lắm. Kiếm tiền ở Bắc Kinh có vẻ dễ, ai cũng nghĩ thế, nhưng cạnh tranh khốc liệt vô cùng, đến ngay cả phú hào cũng có thể thành ăn mày sau một đêm mà ... Nơi đó đắt đỏ, gặp phải lúc khó khăn, ngay cả phí sinh hoạt còn không đủ. Tính anh ta hiếu thắng như thế, chị đoán rằng không tìm được công việc, cho nên hết cách mới phải làm việc đó ...." Luật Mạn Toa trước khi trốn cùng Tạ Kỷ Phong có để lại địa chỉ của Trang Uyển Ninh cho Cừu Địch, hai bên sau đó gặp nhau vài lần, Trang Uyển Ninh đều kể với cô, nên cô biết hết, biết hai người họ đều còn tình cảm lưu luyến nhau, vì thế thuận miệng bịa ra một câu chuyện chàng trai tài hoa không gặp thời, tính cách cũng không hợp thời, nghe có tính hợp lý rất cao:

Câu chuyện này quả nhiên là hiệu quả, vẻ mặt Trang Uyển Ninh thay đổi, thương tâm thay người khác, quên đi đau khổ của bản thân, giọng buồn bã: " Em thực sự không ngờ ... Thực ra anh ấy rất ưu tú, chẳng qua là xuất thân không tốt, không có điều kiện, lại không ai cho anh cơ hội mà thôi."

" Cho nên em nhìn lại bản thân đi, em có bao nhiêu người lo lắng cho như thế, còn anh ta chỉ có một mình ở Bắc Kinh thôi, lúc ốm đau, lúc gian khổ, ngoài cắn răng mà chịu còn trông vào ai được ... Chút chuyện của em, nếu đem so với anh ta có đáng gọi là gì không? Mười giờ mười một giờ tối rồi còn bốc vác vất vả như thế, về tới chỗ ở đặt lưng xuống là ngủ ... Có cơ hội nghĩ lung tung mất ngủ như em không?" Luật Mạn Toa chất vấn:

Trang Uyển Ninh ngượng ngùng không nói được gì.

Trong lúc hướng dẫn viên giảng giải quy tắc an toàn bay, Luật Mạn Toa ghé sát tai Trang Uyển Ninh hói:" Uyển Ninh, em có muốn gặp vị hắc mã hoàng tử nghèo khổ đó không?"

Trang Uyển Ninh quay đầu sang nhìn Luật Mạn Toa, cô nhớ ra một vấn đề mà trước nay luôn bỏ qua:" Chị Luật, làm sao chị lại quen anh ấy."

" Hình như trước kia chị nói với em rồi mà, anh ta làm việc cho công ty giao hàng, thường giao hàng cho chị." Chuyện bịa ra lời nói dối là kỹ năng cơ bản của gián điệp thương nghiệp rồi, Luật Mạn Toa trả lời rất bình tĩnh:" Đôi khi cuộc đời trùng hợp vậy đấy, tên của anh ta cũng rất đặc biệt, nghe một lần là nhớ ... À, chị còn có lưu số điện thoại của anh ta đây này, em có ..."

" Để sau đi." Trang Uyển Ninh lắc đầu, hiển nhiên là không hề có hứng thú:

Đơn thuần không có nghĩa là không có nghĩa là tách biệt khỏi cuộc đời thực dụng này, không có nghĩa là tiên nữ không nhuốm khói bụi nhân gian, hẳn là sau khi biết người cũ đã luân lạc thành "công nhân vận chuyển" liền mất đi hứng thú. Luật Mạn Toa ngồi ngay ngắn mỉm cười, nụ cười của người lõi đời, như đã nhìn thấy thứ mà mình dự liệu được.

Máy bay vọt lên không, lực đẩy lớn làm người ta thoáng chóng mặt, tiếp đó xuyên qua tầng mây, bay tới thủ đô.

" Cô ta đi rồi!"

Bên ngoài sân bay, nam tử ngồi trong xe nhìn chấm đỏ hiển thị trên di động, càng lúc càng nhạt, cho tới khi không còn thấy nữa. Hắn cất di động đi, nói với người liên lạc:" Trang bị và vũ khí không mang đi được, anh giữ cho kỹ đấy."

Người lái xe ừ một tiếng, thuận miệng hỏi:" Vì sao lại bám theo cô ta, có phát hiện gì đâu, đã gần ba năm rồi còn gì, chắc là không ở trên người cô ta đâu."

Nam tử chuẩn bị đi nói:" Bám theo cô ta tất nhiên là phải có lý do của nó ... Còn anh ở đây gây động tĩnh lớn vào, thu hút sự chú ý của đám An ninh quốc gia cho tôi."

" Hiểu rồi." Lái xe đáp lời tiếp đó nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại:

Nam tử thần bí kia đeo kính râm lên, xách túi du lịch gọn nhẹ, đi vào sân bay, lẫn vào đám đông nhốn nháo suốt đêm ngày.
Bình Luận (0)
Comment