Q5 - Chương 062: Nhìn phương xa hỏi tình này bao lâu. (4)
Q5 - Chương 062: Nhìn phương xa hỏi tình này bao lâu. (4)
Video đã phát hết, Tần Khôi Thắng đã trực tiếp hỏi hai người từng tham gia vào vụ án:" Hai đồng chí có cái nhìn như thế nào?"
" Mã Bác chỉ kể rằng Trung Dã có con đường tình báo riêng, khả năng nắm giữ tin tức khác không thông qua hắn, cho nên hắn cũng không biết, hắn không có nhiều giá trị." Trần Ngạo lên tiếng, Mã Bác nghiêm khắc mà nói là tên buôn tình báo, tình báo mà hắn có được không chỉ bán cho một mình Trung Dã Huệ Tử, ai trả được tiền thì đều là cấp trên của hắn, còn Trung Dã Huệ Tử ai có tình báo thì ả mua, quan hệ này kỳ thực cũng lỏng lẻo, chẳng ai muốn để người khác nắm thóp mình, nên tuy hắn nói nhiều, thực ra chẳng có mấy thông tin giá trị:
" Tôi nghĩ Điền Thượng Đại Tường chưa nói hết, nhưng chúng ta thả hắn rồi." Đổng Thuần Khiết nói:
" Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân mà tổng cục thả Điền Thượng Đại Tường sau hơn hai năm giam giữ mà không thu được nhiều kết quả. Bọn chúng sẽ không từ bỏ, chỉ cần chúng ta có sơ sót gì trong vụ án đó, chúng sẽ hành động, chúng có hành động là chúng ta có phương hướng." Tần Khôi Thắng cầm điều khiển từ xa bấm phút, phát ra mấy hình ảnh:
Lần này Đổng Thuần Khiết ngay lập tức bị thu hút, biết rằng bên trên hành động là có chỗ dựa cụ thể, không phải nghi ngờ vô căn cứ.
Tần Khôi Thắng mặt sắt đen xì không có mấy biểu cảm, chỉ thấy mồm ông ta mấp máy:" Trung Dã Huệ Tử và Điền Thượng Đại Tường năm xưa lập đại bản doanh ở Trường An, nếu có hành động thì ắt khởi đầu từ nơi đó ... Khi tổng cục phóng thích Điền Thượng Đại Tường đã an bài, không ngờ an bài mang tính dự phòng đó có người đụng vào ... Những người liên quan tới vụ án như Trang Uyển Ninh bạn gái của Mã Bác, cha mẹ của Mã Bác, nơi ở để lại của Đoàn Tiều Đường, nơi ở của Tấn Hồng, đều bị tập kích. Gương mặt mấy nghi phạm này đều là người mới ... Khả năng là được gián điệp nước ngoài thuê rồi."
Trần Ngạo cắn răng không ngờ thượng tầng bố trí sâu như thế, đã nắm bắt được tướng mạo thể hình đặc trưng của hai nghi phạm rồi, sở dĩ chưa bắt, ắt hẳn là muốn thả dây dài câu cá lớn.
" Sao chúng đánh động nhiều nơi như thế, chẳng lẽ là đang tìm kiếm cái gì đó." Trần Ngạo hiểu ngay, mấy vụ án đều được tạm thời định vị là đột nhập cướp của, hơn nữa đều làm người bị hại hôn mê, thủ đoạn vụng về này trong mắt cao thủ cũng chính là chỗ cao minh, nếu là người không biết nội tình e là sẽ bỏ qua mục đích thực sự của bọn chúng.
Tần Khôi Thắng bấm điều khiết ngừng phát hình:" Chúng ta thả Điền Thượng Đại Tường mới có một tháng thôi mà đã xuất hiện chuyện này, tôi không thể không hoài nghi sự thật trong những lời Mã Bác nói ... Một tên gián điệp ở cấp quốc gia thì bất kể là tra tấn kiểu gì cũng không thể biết hết được bí mật của hắn, chính vì suy xét đó, chúng ta dùng biện pháp thông hành quốc tế, chính là trao đổi ... Khi đó tổng cục tính toán, so với việc giam giữ một con hổ chết giá trị không lớn, chẳng bằng thả nó ra, để dụ những con chuột sống còn ẩn nấp trong bóng tối .. Hai người xem đi, bọn chuột chui ra thật là nhanh."
Đổng Thuần Khiết nắm chặt tay, cảm giác thất bại càng mạnh mẽ, tên khốn kiếp đó giết chiến hữu của hắn, hắn mất năm năm ròng rã câu ra mới bắt được, cuối cùng chẳng khai thác được bao nhiêu phải thả ra ... Đối phương rõ ràng vẫn nắm trong tay bí mật.
Nhưng cuộc chiến chống gián điệp là thế, sẽ mãi mãi không có thắng lại cuối cùng, vì đối phương không bao giờ dừng lại.
Tần Khôi Thắng nói tiếp:" Tôi có chung suy nghĩ giống xử trưởng Trần, là thứ gì mà khiến chúng mạo hiểm quay lại tìm kiếm như thế ... Hơn nữa lại còn tìm ngay trong quan hệ xã hội của nghi phạm vụ án cũ, vì thế tổng cục mới hỏi chuyện toàn bộ nhân viên tham dự vụ án, vì rõ ràng chúng ta đã bỏ sót một chuyện lớn trong vụ án đó rồi."
Phải nói là sai sót quá lớn, hơn nữa vì có chuyện Từ Phái Hồng phản bội, không thể trách tổng cục nghi ngờ.
" Đối chiếu thời gian Điền Thượng Đại Tường được phóng thích thì hẳn là đồ do Trung Dã Huệ Tử để lại. Điền Thượng Đại Tường bị bắt bất ngờ, Trung Dã Huệ Tử cũng bị bịt miệng, thế thì người ngoài chẳng thể biết được ngoài hai bọn họ rồi." Trần Ngạo lên tiếng:
" Có vẻ người tới cũng không biết thứ cần tìm ở đâu, điều này có nghĩa là thứ do Trung Dã Huệ Tử để lại, Điền Thượng Đại Tường tuy biết là có nhưng hắn lại không biết nằm ở đâu." Đổng Thuần Khiết nhíu mày nghĩ:
" Chúng ta cũng không phát hiện, toàn bộ món đồ thu hoạch được đã nộp lên, tra bao nhiêu lần như thế, nếu có thì ra rồi chứ?" Trần Ngạo đặt nghi vấn, bọn họ tìm ra được cả nhà an toàn của đám gián điệp đó, chẳng lẽ có thứ quan trọng như vậy mà không cất trong nhà an toàn:
" Thời buổi kỹ thuật cao như bây giờ, một thiết bị bé như ngón út cũng có thể chứa không biết bao nhiêu thông tin, tùy tiện kiếm góc nào đó nhét vào thì tìm làm sao?" Đổng Thuần Khiết đưa thêm khả năng:
Tần Khôi Thắng chỉ ra vấn đề:" Khi đó hành động lớn như thế, lái còn phải phối hợp với địa phương, xảy ra sai sót cũng là chuyện có khả năng, hơn nữa đồng chí Đổng Thuần Khiết còn dùng mấy nhân viên ngoài xã hội, như thế nhân tố không khống chế được rất nhiều."
Đổng Thuần Khiết nghe ra quan trọng là ở câu cuối, ngay lập tức tỏ thái độ:" Chuyện đó rất đơn giản, phó cục Tần, tôi sẽ lập tức ra lệnh bắt mấy người bọn họ về, coi toàn bộ như gián điệp, dùng biện pháp cứng rắn nhất để thẩm tra."
" Không, không, ý tôi không phải thế ... Không phải tôi nói cậu, tác phong của cậu có vấn đề, thật không hiểu nổi cậu phá án thế nào. Chúng ta tới ngay cả kẻ gây án đều không kinh động, sao có thể đụng tới những người đó ... Chẳng may đúng là bọn họ, vậy thì hai bên sẽ tự động tìm tới với nhau thôi. Đừng quên bọn chúng là gián điệp, tuy không biết đồ ở đâu, nhưng chắc chắn không phải tìm tùy tiện, mà là có phương thức đặc thù tìm được đồ của mình. Nếu chúng ta tùy tiện bắt người, không phải là cắt đứt manh mối à?" Tần Khôi Thắng cực kỳ không vui, theo lời đánh giá thì Đổng Thuần Khiết trình độ kém cỏi, nghiệp vụ không đủ, lên tới ngày hôm nay toàn nhờ vận may:
" Vậy thì khó quá ạ." Đổng Thuần Khiết tiếp tục nói:
" Khó cũng phải làm, đây chính là nhiệm vụ tiếp theo của các đồng chí, cho các cậu một ngày tổ chức nhân viên, điều động trang bị, chỉ thị của tổng cục là, rắn lộ đầu là diệt, nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa." Tần Khôi Thắng nghiêm mặt ra lệnh:
Hai người đứng thẳng lưng giơ tay chào:" Vâng!"