Q5 - Chương 063: Kiếm tới gần nghiệt sâu khó quay đầu. (1)
Q5 - Chương 063: Kiếm tới gần nghiệt sâu khó quay đầu. (1)
Cuộc họp ba người diễn ra suốt cả một buổi sáng, kết thúc một cái Tần Khối Thắng vội vàng đi ngay, còn tới dự một cuộc họp khác. Đôi oan gia Đổng Thuần Khiết và Trần Ngạo cùng nhau xuống lầu, Trần Ngạo chủ động lên tiếng:" Ài, đây là nhiệm vụ chùi đít, chùi sạch thì là chuyện trong phận sự, chẳng có công, chùi không sạch thì chúng ta thất chức."
" Chuyện này anh dẫn đầu đi, tôi nghe theo chỉ huy của anh, công lao thuộc về anh, có lỗi gì tôi gánh hết." Đổng Thuần Khiết mỉa mai:
Ý tứ rõ ràng như thế, Trần Ngạo sao chẳng nghe ra, mắng thẳng:" Thái độ của anh thế là sao hả, đây là nhiệm vụ trên tổng cục giao xuống, lại chẳng phải tôi cố tình bới ra ... Này, anh đừng đi, tôi còn chưa nói hết ... Khoan đã, không đúng!"
Lão Đổng bị Trần Ngạo kéo lại, gạt tay hỏi:" Cái gì không đúng."
Trần Ngạo chi mặt Đổng Thuần Khiết nói:" Anh đừng giả vờ giả vịt với tôi, ba thằng nhãi kia có quan hệ không tệ với anh, anh giả vờ mạnh miệng muốn bắt họ về chứ gì ... Bọn họ còn từng cứu mạng anh."
" Đúng rồi, nhớ ơn báo đáp sẽ vi phạm nguyên tắc tổ chức, lấy oán báo ơn mới là phong cách lãnh đạo đúng không? Bảo sao anh tới lúc sắp nghỉ hưu rồi vẫn còn dậm chân tại chỗ." Lão Đổng khịt mũi, chắp tay sau lưng bỏ đi:
Trần Ngạo đứng yên tại chỗ, lời đó sao càng nghe càng thấy có mùi, Lão Đổng này nhất định đang giấu diếm cái gì đó.
Đổng Thuần Khiết rời tổng cục một cái là gọi điện thoại không ngừng, tay cầm điện thoại gõ lên trán, hắn có dự cảm không hay, cực kỳ không hay, nghiệp vụ của hắn kém, trực giác của hắn lại rất linh.
Xe đi không nhanh không chậm, lái xe theo Lão Đổng mấy năm rồi, biết tính lãnh đạo, không có gọi là chuyện gấp bằng trời, nên xe đi quan trọng là vững vàng. Đi mất hơn một tiếng, qua hai điểm tắc mới tới ngoại ô phía tây, gần trụ sở không quân hải quân, một nơi nằm không hề có ký hiệu nằm bên trong cấm khu quân sự.
Đổng Thuần Khiết từ trên xe đi xuống xem giờ, đúng 17 giờ chiều, cảm giác khô nóng mới dần đang dần tản đi, mặt trời chiều ngã về tây. ánh chiều tà nhìn xuyên qua khói bụi giống như sương mù, phóng tâm mắt nhìn lại là một mảng màu hồng.
Phí Minh đã mặc đồng phục vũ trang toàn thân tới tiếp ứng, kính lễ chính thức, báo cáo, nhân viên đặc vụ phân tán khắp nơi được gọi về đứng thành hai hàng ngay ngắn trên sân.
Đúng hai mươi người.
Nhân viên đầy đủ, trang bị đầy đủ, xe cộ đầy đủ, chỉ còn đợi lời cổ vũ tiền chiến nữa thôi, không ngờ cục trưởng Đổng đi tới trước đội ngũ, nhìn nhân viên đặc vụ ai nấy như sẵn sàng ra trận, phẩy tay một cái hết sức tùy tiện nói:" Khẩn trương như vậy để làm gì, trời thì nóng mặc cả giáp sắt lên người làm cái gì, định đi dọa ai đấy hả? Giải tán!"
Giản tán? Đám đặc vụ sửng sốt, không ai dám cử động.
" Toàn thể đội viên, nghe mệnh lệnh ... Giản tán! Tôi không chỉ huy được các cậu nữa đấy phải không?" Lão Đổng nổi giận quát:
Đám đặc vụ không biết làm thế nào, nhìn đội trưởng gật đầu liền "rõ" rồi giải tán. Phí Minh thì hoang mang tột độ nhìn Đổng Thuần Khiết, không hiểu vấn đề ở đâu, hắn rõ ràng nhận được lệnh tập hợp đội ngũ mà.
Lão Đổng vẫy tay gọi:" Cậu đi theo tôi, ai bảo cậu làm như thế?"
" Xử trưởng Trần trực tiếp ra lệnh, yêu cầu tổ chức một tổ hành động đặc biệt." Phí Minh báo cáo:
" Trần Ngạo xưa nay là cái loại chuyện bé xé ra to, làm cái gì cũng thích quy mô, thích hoành tráng, lãnh đạo chỉ đánh một cái rắm thôi, hắn cũng truyền đạt thành sấm sét ... Đối thủ ở đâu, hắn biết không? Cậu biết không?" Lão Đổng hất hàm hỏi:
Phí Minh không dám cười, đáp:" Tôi không biết, tôi chỉ làm theo lệnh."
" Thế đấy, cậu cũng chẳng biết cái gì đã làm mọi người sức cùng lực kiệt, thần kinh căng thẳng thì làm được cái gì? Những người khác tôi gọi tới đâu?" Đổng Thuần Khiết hỏi:
" Đi bên này ạ, trên tầng hai." Phí Minh đi trước dẫn đường, đi tới tòa nhà ở gần sân huấn luyện:
Cái gọi là những người khác thực ra là chỉ có hai người thôi, một lát sau liền gặp rồi, hai người ngốc nghếch ngồi trong phòng chỉ huy rộng rãi, hiển nhiên là cũng chẳng biết gì xảy ra, vừa thấy Đổng Thuần Khiết liền đứng lên kính lễ.
Quản Thiên Kiều và Vương Trác, chỉ chọn hai người này thôi, Lão Đổng cười nói vui vẻ đi tới, bảo bọn họ không cần quá nghiêm túc, đưa ra mệnh lệnh rất đơn giản:" Vốn tôi chỉ cần một người là đủ rồi, nhưng nhiệm vụ lần này không rõ mất bao lâu, tôi sợ một mình thì cô đơn, cho nên mới chọn luôn hai đứa cho tròn một đôi, thế nào, thấy lãnh đạo có tâm lý không? Hai đứa ở lại trong đội đi, thiết bị thông tấn ở nơi này luôn là chỗ lạc hậu nhất trong cục, tranh thủ thời gian này cải tiến cho tôi, nói không chừng bộ chỉ huy trong tương lai sẽ đặt ở đây đấy ... Nào, nào ngồi đi, cứ nghỉ ngơi một hai ngày hẵng làm việc, dù sao cũng không gấp."
Vương Trác mừng thầm liên tục khom người cám ơn lãnh đạo chiếu cố, hắn thực sự muốn ôm chân Lão Đổng cảm tạ. Quản Thiên Kiều lườm Vương Trác, mặt vẫn phủ sương giá, chỉ nói chuyện với Lão Đổng, coi hắn như không tồn tại.
Thời gian trước Vương Trác và Quản Thiên Kiều về ra mắt cha mẹ ở Tô Châu, xin cuối năm tổ chức đám cưới. Phải nói thêm một chút, nhà Vương Trác không tệ, kinh doanh tơ lụa lâu đời, tuy không tính giàu nứt đố đổ vách được, nhưng có thể nói là danh tiếng lâu đời, bát cơm vững vàng. Thế nhưng Vương Trác lại đam mê máy vi tính, sau đó tuyển vào An ninh quốc gia, không kế nghiệp gia đình, luôn làm cha mẹ hắn không vui.
Trong bữa cơm, cha mẹ của hắn đều hết sức vui vẻ, cả hai dễ dàng bị sự ngoan ngoãn thùy mị của Quản Thiên Kiều chinh phục. Nhất là mẹ hắn luôn mồm nói, đợi Quản Thiên Kiều gả tới Vương gia không cần đi làm nữa, ở nhà đợi sinh con là đủ, ông bà còn chút sức lực, nhất định bồi dưỡng đứa bé này làm người nối nghiệp, không để nghề tổ tiên mai một.
Mẹ Vương Trác còn nói, hắn đứng tuổi rồi chưa vợ con, năm ngoái có họ hàng mai mối cho cô gái bà rất ưng, vì Vương Trác nói chỉ thích cháu, nhất quyết từ chối không đi xem mắt.
Vương Trác chỉ nghĩ mẹ mình đang giúp mình lấy điểm với Quản Thiên Kiều, luôn mồm phụ họa, còn hứng lên tuyên bố Quản Thiên Kiều lấy hắn không phải làm gì, ở nhà hắn nuôi.
Lúc đó Quản Thiên Kiều luôn mỉm cười vâng dạ, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, trên đường về cô không nói với hắn một câu, trước khi xuống xe mới nói một câu làm hắn chết đứng, muốn thêm thời gian suy nghĩ lại quan hệ giữa bọn họ, không giải thích gì thêm.
Quan hệ hai người thoáng cái hạ xuống dưới 0 độ, Vương Trác không hiểu vấn đề ở đâu. Hắn đi cầu cứu Lão Đổng, mới được khai sáng, Lão Đổng nói, mẹ hắn nói thế khác gì đang đe dọa Quản Thiên Kiều, nói cô kết hôn xong phải mau chóng đẻ cho Vương gia một đứa bé, nếu không con tôi kiếm mối khác, không thiếu.
Vương Trác vốn không tin đâu, đến khi gọi điện về nhà, không ngờ mẹ hắn thừa nhận, tuyên bố cưới xong Quản Thiên Kiều phải nghỉ việc ở nhà thì bà mới chấp nhận, bà tin Quản Thiên Kiều hiểu ý bà. Vương Trác biết sự thật chỉ biết kêu trời.
Nhớ lại trong bữa cơm mình tích cực phụ họa với mẹ, Vương Trác biết xong rồi, Quản Thiên Kiều nhìn hiền lành ngoan ngoãn, bên trong độc lập mạnh mẽ, làm gì có chuyện chịu bỏ việc ngồi nhà đẻ con như thế. Rời nhà Lão Đổng một cái, hắn vội vàng đi tìm Quản Thiên Kiều. Hắn thề thốt chuyện mẹ hắn nói hoàn toàn không liên quan gì tới hắn, Quản Thiên Kiều vẫn chiến tranh lạnh với hắn, nhiều ngày liền không thèm nói chuyện. Lần này có cơ hội rồi, cô không tránh mặt hắn được nữa, hắn nhất định sẽ tranh thủ cơ hội giải thích rõ ràng.