Q5 - Chương 064: Kiếm tới gần nghiệt sâu khó quay đầu. (2)
Q5 - Chương 064: Kiếm tới gần nghiệt sâu khó quay đầu. (2)
Lão Đổng dặn dò xong công việc thì cười ha hả mà đi, không định giúp bọn họ hòa giải, nếu sau này cưới nhau, sao tránh được lúc va chạm, phải học cách tự giải quyết, không hòa hợp được thì giải tán cũng hơn có gắn vào nhau.
Bỏ lại hai người trẻ tuổi, Lão Đổng tiếp tục đi lên tầng trên, tới khi đến phòng nghỉ. Phí Minh càng lúc càng chẳng hiểu ra làm sao, cục trưởng Đổng không giống tới bố trí nhiệm vụ mà là tới tham quan. Tham quan một vòng xong tới gian phòng lớn, có cả phòng vệ sinh, Lão Đổng hào hứng lắm, hỏi:" Chà, đây là phòng chuẩn bị cho lãnh đạo phải không?"
" Vâng, đây là phòng cho chỉ huy nghỉ ngơi." Phí Minh đáp:
" Tốt, đóng cửa lại đi, tôi nằm nghỉ một lúc." Lão Đổng đặt mông xuống cái giường đơn giản, đúng là trông rất giống muốn hưởng thụ một phen:
Phí Minh đóng cửa lại quay về, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, cẩn trọng hỏi:" Cục trưởng Đổng, anh có chỉ thị gì không ạ?"
" Xem cái mặt cậu kìa, làm sao thế hả?"
" Không sao cả, tại anh cứ hành động bất thường, nên tôi cũng chẳng biết phải làm gì, cẩn thận chút vẫn hơn."
Đổng Thuần Khiết vẫy vẫy tay gọi Phí Minh tới gần:" Nói cho cậu biết một sự thật."
" Vâng tôi nghe đây." Phí Minh nghiêng tai lắng nghe:
" Thực ra tôi cũng không biết phải làm thế nào hết." Đổng Thuần Khiết thì thầm:
Hai người đều bật cười, thời kỳ hòa bình, đại đa số thời điểm vào trạng thái chiến đấu cơ bản kết thúc trong yên bình. Phí Minh tò mò hỏi:" Cục trưởng Đổng, anh cũng phải giao cho chúng tôi nhiệm vụ cụ thể nào đó chứ?"
" Không phải là có rồi đấy à? Trông coi cái đôi phía dưới lầu cho tốt, đừng để chúng đánh nhau, mau chóng lập nên hệ thống chỉ huy ổn định đáng tin cậy, nói không chừng tương lai dùng tới nơi này thật đấy. Thời gian này phong tỏa không cho ai tự ý ra vào, cho dù là Lão Trần tới thì cũng đừng nói hai người đó đang làm gì." Đồng Thuần Khiết ra lệnh:
" Vâng, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh." Phí Minh đứng dậy kính lễ đáp:
" Ngồi xuống, ngồi xuống đi ... Tôi nói với cậu này, cậu đừng có giả vờ hồ đồ, chắc chắn cậu nghe được chút phong phanh nào đó rồi, phải không?" Đổng Thuần Khiết trừng mắt với Phí Minh:
Phí Minh cười ngượng, nói nhỏ:" Tôi chỉ nghe Long Thành than thở, trong cục tới giờ vẫn còn điều tra hắn."
" Cậu phải cám ơn lúc ở Trường An ăn hai phát đạn, nếu không lần này cậu cũng ở trong danh sách bị điều tra đấy."
Dù đã biết trước rồi, nhưng đến khi được Đổng Thuần Khiết chính thức xác nhận, Phí Minh vẫn không khỏi giật mình, nói vậy là thực sự tra đến nơi đến chốn đấy, không phải làm theo thông lệ đâu.
Là chuyên gia truy lùng, đầu óc Phí Minh rất nhạy bén, thoáng cái xét lại lý lịch của tiểu tổ hành động năm đó. Đô Hàn Mai, chuyên gia độc dược và tâm lý, du học ở nước ngoài. Lý Tiểu Chúng, trước khi tuyển vào An ninh quốc gia, từng làm việc ở công ty điện tín quốc tế. Vương Trác kỳ thực thuộc hàng ngũ được tuyển dụng đặc biệt từng du học nước ngoài. Trương Long Thành thì Phí Minh càng hiểu, là gián điệp hoạt động ở nước ngoài lui về trong nước.
Nói thế thì ngay từ đầu việc thành lập tiểu tổ điều tới Trường An được bên trên đặc biệt an bài rồi sao? Bên trên tính xa tới vậy cơ à?
Thấy Phí Minh há mồm hồi lâu không nói lên lời, Đổng Thuần Khiết hỏi:" Hiểu rồi chứ?"
Phí Minh gật đầu, hiểu rồi, tất cả đều từng liên quan tới nước ngoài, vậy là trong cục đã có lo lắng đó, sự an bài tưởng tình cờ thật ra cố ý này ở trong nghề cũng không phải là hiếm, tên gián điệp đáng sợ nhất luôn tới từ bên trong tổ chức.
Lão Đổng đúng là có chỗ hơn người, vẫn bình thản như không:" Ôi biết làm sao được, cái nghề này là như vậy đấy, ai không cẩn thận một cái là chết ngay ... Có điều lần trước có chút ngoài dự liệu, đột nhiên lại nhảy ra một Từ Phái Hồng. Tôi cứ tưởng vụ này vậy là qua rồi, không ngờ rằng Điền Thượng Đại Tường vừa mới được thả ra một cái là có vấn đề ngay."
Phí Minh chẳng sợ:" Chúng hành động là chuyện tốt, chỉ sợ chúng án binh bất động thôi."
" Làm như cậu giỏi lắm ấy, có mấy tên gián điệp là do đám người vũ trang các cậu bắt được nào, bọn chúng toàn là loại đánh một đòn là lập tức biến mất tăm tích, có bắt được cũng toàn là ma thế mạng ... Tôi hỏi cậu nhé, với tình huống như bây giờ, giả thiết là có tình báo trọng yếu Trung Dã Huệ Tử để lại bị đánh mất, bọn chúng sẽ ra tay từ đâu?" Đổng Thuần Khiết hỏi:
Phí Minh tịt ngòi:" Động não là chuyện của lãnh đạo anh, tôi chỉ đâu đánh đo thôi."
" Thì cứ suy đoán dựa theo lẽ thường tình đi, đừng có chưa suy nghĩ gì đã nói như thế."
" Vậy thì chắc chắn là phải ra tay từ người xung quanh Trung Dã Huệ Tử và Điền Thượng Đại Tường rồi, ngoài ra còn cách nào khác nữa đâu."
" Cậu nói thế là suy nghĩ giống với xử trưởng Trần và phó cục Tần rồi." Đổng Thuần Khiết gật gù đánh giá, Phí Minh vừa với hớn hở không ngờ Lão Đổng tạt nước lạnh một cách tàn nhẫn:" Cậu cao hứng cái rắm, ngay cả cậu cũng nghĩ thế thì bọn gián điệp chắc chắn là không dùng cách này rồi ... Nếu gián điệp phái đi nằm vùng nước ngoài đều có trí tuệ như cậy thì quá mất mặt quốc gia."
Phí Minh biết, rõ ràng Lão Đổng mượn mình để chửi Trần Ngạo và Tần Khôi Thắng, đành tự nhận xui xẻo:" Anh không thể như thế chứ, tới đây để chuyên môn mắng tôi à?"
" Không phải coi cậu như tâm phúc, tôi lười chẳng thèm nói với cậu ấy chứ ... Trước khi xuất chiến, tôi giao cho cậu nhiệm vụ này, ba thằng nhãi Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam đó, bọn chúng đều có thể tiếp xúc với bí mật. Đặt biệt là Bao Tiểu Tam, tay chân thằng nhãi ranh đó cực kỳ táy máy, thích tiện tay dắt dê, chuyện đầu tiên là phải kiến lập giám thị nơi cư trú của họ, an bài ngay trong ngày hôm nay cho tôi, phát hiện ra chút manh mối nào là bắt ngay cả ba thằng nhãi đó." Lão Đổng ra lệnh:
" Vâng!" Phí Minh ngàn vạn lần không muốn, nhưng vẫn phải tuân lệnh, lo lắng của Lão Đổng không phải là không có cơ sở, thực sự hắn muốn tóm cổ ba thằng nhãi đó hỏi có thứ gì liên quan thì mau chóng nôn ra, nhưng chức trách không cho phép hắn làm như thế:
Cửa đóng lại, Lão Đổng cũng nhắm mắt lại hồi ức, quãng thời gian lên voi xuống chó, quãng thời gian kinh tâm động phách, phong ba quỷ quyệt đó, cố gắng ra soát lại từng chút từng chút thông tin một.
Hắn biết mình không được thông minh như người ta, một cái báo cáo người ta đọc lướt qua là hiểu thì hắn cố gắng đọc ba bốn lần, đọc và nghĩ thật kỹ tới chi tiết nhỏ đã thành thói quen của hắn ... Bất tri bất giác miệng lẩm bẩm thành tiếng mà không hay.
" Người tham dự vụ án ở thủ đô, Trang Uyển Ninh cũng tới thủ đô, Cừu Địch cũng ở thủ đô, đây là chuyện trùng hợp thôi, hay là có người đang cố ý dẫn dắt manh mối tới thủ đô ... Nếu là cố ý, vậy thì người này phải nắm rõ vụ án Trường An ... Có thể là ai nhỉ?"
Nghĩ tới đó người Lão Đổng hơi cứng lại, lông tóc toàn thân dựng hết cả lên, loại trực giác nguy hiểm khiến tim hắn tăng tốc, không phải do sợ hãi, mà bởi vì không thể biết được nguy hiểm sẽ từ đâu giáng xuống.