Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 851 - Q5 - Chương 068: Gió Kéo Tới Lần Này Là Muốn Gì? (1)

Q5 - Chương 068: Gió kéo tới lần này là muốn gì? (1) Q5 - Chương 068: Gió kéo tới lần này là muốn gì? (1)

21 giờ tối, một chiếc Lincoln từ từ đi vào tiểu khu Hoa Đô Uyển, đỗ lại ở bãi đô xe, vị chủ xe này tuổi khoảng tứ tuần, giống như tất cả người sở hữu nhà ở nơi này, có gia sản không nhỏ, cuộc sống có quy luật, có một khoảnh đất riêng của mình ở cái nơi toàn là những chiếc xe xa hoa đắt tiền. Ngay cả trong số bảo an của bãi đỗ xe cũng có nữ bảo an cao ráo ưa nhìn, chuyên môn phụ trách chào hỏi hộ dân buổi tối về muộn.

Nghe nói làm như thế sẽ khiến tâm tình của chủ nhà sẽ tốt hơn.

Vị chủ nhà này vốn tâm tình không tệ, cô bảo an chạy ra giúp mở cửa chào hỏi, hắn còn trêu ghẹo một câu, cô bản an đó liếc mắt lúng liếng, khiến lòng hắn ngứa ngáy rất lâu.

Thong thả đi lên lầu, trong đầu còn suy nghĩ mấy chuyện bất chính, nghe nói bản lĩnh giường chiếu của các cô bảo an nơi này đều rất khá, đám độc thân trong tòa nhà này thi thoảng tụ tập đánh giá từng người, có lẽ là chiếu cố không ít, hắn cũng muốn lắm, nhưng mà không bỏ thể diện xuống được. Huống hồ chẳng may có lời ra tiếng vào nào lọt vào tai mụ vợ trong nhà thì chết, mụ ấy rảnh rỗi mà, suốt ngày chơi mạt chược rồi buôn chuyện trên trời dưới bể, chẳng có chuyện gì qua mặt được.

Thỏ không ăn cỏ gần hang, mang tôn chỉ đó, hắn mới nhịn được tới giờ.

Tới cửa nhà, hắn móc chìa khóa ra, mở cửa vào nhà, thay giày, gọi vợ, không ai trả lời, cho rằng là lại tụ tập đánh mạt chược ở đâu đó rồi, miệng lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ. Hắn vươn tay cởi áo khoác ra, chợt nghe thấy có tiếng lạch cách trong nhà vệ sinh, hắn không nghĩ gì cả cứ như vậy đi vào. Bất thình lình một nòng súng đen ngòm dí ngay vào đầu hắn, hắn lập tức giơ tay lên cao, biểu thị không phản kháng, sau đó bị kéo vào nhà vệ sinh.

Nương theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào, hắn lờ mờ nhìn thấy vợ mình bị trói chân trói tay, ném vào trong bồn tắm cao cấp, miệng bị dán băng dính, đôi mắt kinh sợ nhìn hắn. Đối phương có hai người, một người cầm súng, một người trói tay hắn, hắn cố gắng không hoảng loạn, cũng không phản kháng mà lý trí thương lượng :" Các vị hảo hán muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa ngay."

Tên trói tay ấn hắn xuống, tên đó gầy mà lực đạo mạnh tới mức làm hắn ngã ra đất, gối chạm vào sàn đá đau điếng, không dám kêu, người kia rút điện thoại ra bấm số rồi đặt bên tai hắn. Giờ thì hắn sợ rồi, phía bên kia vừa mới nhận máy là hắn rối rít nói ngay:" Hảo hán, anh là ai, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa ngay."

" Là tôi đây, tên tôi không phải là hảo hán, tôi chỉ là con chó không nhà." Trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh băng đầy thù hận, cùng với tiếng xè xè do tín hiệu không được tốt, làm âm thanh cứ như trong địa ngục truyền ra:

Dù vậy nam nhân kia nhận ra là ai, sợ tới vỡ mật, lắp ba lắp bắp:" Thế Thành, là là anh ... Tôi tôi không hề hại anh."

" Tôi không nói là anh hại tôi, hai chúng ta sòng phẳng rồi, đúng không? Mảnh đất ơ trung tâm huấn luyện bảo an Của Châu của tôi chắc là đủ đền bù tổn thất cho anh rồi đúng không?" Du Thế Thành ở trong điện thoại nói:

" Đủ rồi, đù rồi ... À không không, không phải, mảnh đất đó vẫn là của anh ... Tôi, tôi lập tức trả tiền mua đất lại cho anh." Nam nhân kia sợ choáng váng, không ngờ là con chó không nhà này lại có thể quay ngược lại cắn họ:

" Tôi không hẹp hòi như thế, đem hiệp nghị cổ đông, sổ sách, cùng với cả thứ mà anh cất giữ, gửi hết cho tôi." Du Thế Thành ra lệnh:

" Thế ... Thế thì tôi chết chắc ..." Nam nhân kia bật khóc nức nở:

" Không, giao cho tôi chưa chắc anh đã chết, không đưa thì anh mới chết chắc ... Nếu không thì giết vợ của anh trước nhé."

" Không không không, đừng làm thế ... Tôi đưa, tôi đưa ..."

Đời người có mấy ai phải trải qua những chuyện như vậy, nên khi họng súng chĩa vào người vợ miệng bị bịt băng dính đang giãy dụa trong bồn tắm, nam nhân đó sụp đổ. Hai tên hung đồ không nói không rằng, rất nhanh dựa theo mật mã nam nhân kia khai ra, mở két bảo hiểm giấu trong tường, cướp sạch đồ bên trong, lại lục lọi khắp nhà, xách theo hai chiếc ba lô du lịch chật ních, làm cả căn nhà thoàng cái tan hoang.

Trước khi rời đi tên cao cầm súng còn làm một việc, hắn định vào bên trong nhà vệ sinh, nhưng tên gầy dùng tiếng Việt Nam lơ lớ cản lại “không cần, để tôi”, sau đó nghe thấy hai tiếng rắc rắc rất lạ, sau đó đi ra. Bọn chúng tắt đèn, rời đi như bóng ma.

Trong phòng vệ sinh chất lòng màu sẫm màu đi mỗi lúc một rộng, tràn qua cả khe cửa nhà vệ sinh, nam nhân kia uỵch một tiếng ngã xuống cửa, cổ đã bị bẻ cong thành góc độ kỳ quái.

Hai tên sát thủ đi ra cửa vòng qua chòi nghỉ mát của tiểu khu, thong thả bước đi, dọc đường không chạm trán một ai, chúng hành động như thể rất thông thạo khu vực này vậy. Chẳng mấy chốc hai bóng đen chui vào một cái xe, xe bật sáng, chiếc xe đó lái đi rất bình thường, bấm còi đi qua cổng, không có vẻ gì là vội vã.

Xe rời khỏi thành phố, lộ trình đã được thiết lập sẵn trên thiết bị dẫn đường, cứ vòng vèo liên tục, khi lên tới đường vành đai, quay đầu lại nhìn dòng xe ách tắc, tên ngồi ở ghế phụ lại mới quay đầu lại nhìn chửi, may mà đi đường vòng.

Bọn chúng không phải cắt đuôi, mà đơn giản chỉ là né tránh những điểm ách tắc mà thôi.

Đến đường vành đai thì thoải mái rồi, xe phóng nhanh đi hơn 30 km, tới gần một công trường đang thi công, buổi tối công nhân đã nghỉ hết, bốn bề hoang vu, ở Bắc Kinh chỗ thế này rất nhiều. Dẫn đường đã hiện thị vị trí dừng lại, xe vừa mới đỗ thì đèn một chiếc xe khác sáng lên, hai người xách túi, đi tới bên cửa xem, mở cửa đi lên, lái xe không nói không rằng nổ máy đi thẳng về phía nam. 40 phút sau rời khỏi địa giới thành phố, lái xe dừng lại, mở cốp sau ra hiệu cho hai người kia.

Giấy tờ, di động, hai người lần lượt lấy thú thuộc về mình, một người đổi biển số xe, một người thực hiện kiểu chào quân đội với lái xe tiếp ứng, ném cho người tiếp ứng một cái túi rồi lái xe đi mất, hết sức nhanh gọn dứt khoát.

(*) Trung, Nhật, Việt có cả rồi ... thiếu mỗi Hàn nữa thôi.
Bình Luận (0)
Comment