Q5 - Chương 069: Gió kéo tới lần này là muốn gì? (2)
Q5 - Chương 069: Gió kéo tới lần này là muốn gì? (2)
Người tiếp ứng kéo khóa cái túi ra, bên trong không ngờ toàn là tiền mặt, đa phần là nhân dân tệ, số ít là USD, ước tính sơ qua trên 30.000 USD, một khoản tiền rất lớn, vậy mà hai người kia bỏ lại chẳng chút do dự, không khỏi khiến hắn bất ngờ.
Hắn chính là Tạ Kỷ Phong đã bí mật quay lại trong nước, nhìn số tiền trong tay, Tạ Kỷ Phong không sao tin nổi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình dựa vào cách này lấy tiền, hai tên kia không nói không rằng đã đi, không để ý tới tiền, hắn cực kỳ hoài nghi bọn chúng đã gây án gì đó.
Tạ Kỷ Phong lấy điện thoại gọi:" Tiễn đi rồi, đã ra khỏi địa giới Trác Châu, bình an."
" À, vậy thì anh hẳn là đã nhận được thù lao rồi phải không?" Du Thế Thành ở phía bên kia đại dương giễu cợt:
" Nhận được rồi, ông chủ Du, với gia sản của anh không tới mức còn phải về nước mà ăn cướp chứ. Hai tên đó chắc chắn là dân chuyên nghiệp … à không, nói tới chuyện nghiệp thì vẫn còn là hạ thấp họ.”
" Ồ không không, không phải ăn cướp đâu ..." Du Thế Thành dừng lại một chút, đính chính:" Phải nói là giết người cướp của mới là chính xác ... Chúc mừng nhé, anh trở thành đồng lõa với kẻ giết người rồi."
Du Thế Thành cười hết sức vui vẻ, điệu cười biến thái đó làm người ta sởn gai ốc, hồi lâu sau không nghe thấy Tạ Kỷ Phong trả lời, hắn nói:" Tôi hi vọng anh có thể nhanh chóng tiến vào vai trò của mình, nếu không có chút chuyện ràng buộc, tôi thực sự không dám giao việc cho anh làm ... Thế nào hả giám đốc Tạ? Cái công đầu này không làm cho anh sợ hãi chứ?"
" Không!" Rất bất ngờ Tạ Kỷ Phong chẳng có chút đắn đo nào, lại còn nói:" Tôi có một thỉnh cầu."
" Mời nói, hết thảy thỉnh cầu có lợi cho sự hợp tác của hai chúng ta, tôi đều sẽ đồng ý."
" Giới thiệu cho tôi hai người như thế được không? Hoặc chính hai người đó cũng được, tôi cũng có vài ân oán cá nhân nhờ họ giải quyết. Tôi tin chúng ta sẽ hợp tác rất tốt, không cần biết anh phái người tới đây làm cái gì, tôi đều cố gắng hết sức để giúp bọn họ rút lui bình an." Tạ Kỷ Phong biết rất rõ mình đang dính vào chuyện gì, nhưng hắn càng rõ, sai một bước với sai một trăm bước cũng chẳng có gì khác biệt:
" Ha ha ha." Du Thế Thành có vẻ nhìn ra ý đồ của Tạ Kỷ Phong, có điều thỉnh cầu này cũng hợp ý hắn, trước khi cúp điện thoại để lại hai chữ:" Được thôi."
Tạ Kỳ Phong tay nắm chặt điện thoại, gương mặt trước kia luôn như ông giáo làng hòa nhã giờ vô cùng hung tợn, hắn cắn chặt răng, đeo cái túi tiền mặt đi bộ 2km, rời mặt đường. Chốc lát sau một chiếc xe việt dã từ dưới bãi hoang đi lên, hướng thẳng về phía thủ đô.
Mặc dù không rủ được Đường Anh tới để đối phó với Cừu Địch, nhưng không sao, có vẻ hắn tìm ra công cụ thích hợp hơn, nhưng chuyện này cần tiến hành thong thả mới được, thành nhãi ranh đó không kèm, nếu để cho y phát hiện ra chút nguy hiểm nào sẽ rất phiền.
Đêm qua đi, ánh ban mai thoáng hiện sau những tòa nhà cao tầng nhấp nhô, Tiểu khu Hoa Đô Uyển buổi sáng đã chật kín người, nhưng lại toàn là xe cảnh sát, có vẻ đã xảy ra chuyện không hay.
Một chiếc xe SUV màu đen đi qua tầng tầng canh phòng mà không hề gặp chút trở ngại nào, Phí Minh sử dụng xe đeo biển cảnh sát, nghe nói ở nơi này có một đôi vợ chồng bị giết, hơn nữa thân phận không đơn giản. Đi từ cổng vào, không ít người xem mặt sợ sệt thì thầm bàn tán, nhìn đám cảnh sát ra vào với gương mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Phí Minh và Đổng Thuần Khiết bị cảnh sát đứng ở dây ngăn cách chặn lại, vừa nhìn giấy tờ của bọn họ, lập tức đứng nghiêm kính lễ, đưa hai người lên lầu. Trong hành lang có rất nhiều cảnh sát lấy dấu vết, trong nhà thì ít hơn, cơ bản toàn là pháp ý áo trắng. Cảnh sát phụ trách nơi này là nam tử trên ba mươi, người cao ráo, mặt vuông vức, tay chân vạm vỡ, trông có hơi thô kệch, nhưng toát ra vẻ nghiêm nghị chính trực, hắn báo danh, Cao Đông Quân, đội trưởng đội trọng án kính lễ với Đổng Thuần Khiết.
Lão Đổng chào lại, trông người này hơi quen, mặt lạnh tanh hỏi:" Tình hình như thế nào?"
" Có hai người chết là đôi vợ chồng, Chu Duy Dân, Hứa Lệ Hoa, đều bị bẻ cổ chết, trong phòng lấy được dấu chân của hai nghi phạm, số lượng tiền tài bị cướp đều chưa rõ." Cao Đông Quân báo cáo ngắn gọn:
" Ai phát hiện trước tiên."
" Là giúp việc, mỗi ngày đúng 9 giờ hắn tới Chu gia quét dọn vệ sinh."
" Xác định thời gian tử vong chưa?"
" Rồi ạ, là từ 22 giờ tới 0 giờ đêm hôm qua."
" Còn phát hiện ra thêm điều gì nữa không?"
" Cửa tòa nhà có dấu vết dùng kỹ thuật để mở khóa, nhưng cửa nhà thì không. Theo như camera giám sát của tiểu khu, Hứa Lệ Hoa về nhà trước, hẳn là vừa mới lên lầu thì bị nghi phạm nấp ở hành lang bắt ép mở cửa, sau đó Châu Duy Dân về nhà, cũng bị khống chế mà không phòng bị."
" Camera trong nhà thì sao?"
" Bị phá hỏng hết rồi ạ."
Cao Đông Quân chỉ mấy nơi, trong tủ sách, trên tường phòng khách, những chiếc camera ẩn trong nhà đều bị moi ra:
" Camera bên ngoài thì sao?" Phí Minh hỏi:
" Ghi hình được vài chiếc xe ra vào, chúng tôi đang thẩm tra, có điều căn cứ vào thủ pháp gây án có thể nhìn ra được ý thức chống điều tra của bọn chúng rất cao, e là hiệu quả sẽ không nhiều." Cao Đông Quân nói tới đó thì hạ thấp giọng xuống:" Chúng tôi vừa mới biết Chu Duy Dân là chủ tịch của Chứng khoán An Tín, có điều bây giờ mới phong tỏa tin tức thì đã quá muộn rồi. Giúp việc phát hiện ra sợ quá loa hét ầm ĩ ở hành lang, sau đó rất nhiều bảo an kéo tới, e rằng giờ đã truyền khắp nơi."
Đổng Thuần Khiết đi quanh căn nhà, tựa hồ như không hề nghe thấy, hắn ngây ra nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường, nhà có ba người, trước hai người bị hại còn có một cô con gái cười vô cùng rạng rỡ hạnh phúc. Chẳng biết nghĩ tới cái gì, Lão Đổng khẽ buông một tiếng thở dài, gương mặt ủ rũ.
Cao Đông Quân thấy vậy nói:" Con gái của người bị hại đã được bảo vệ rồi ạ, cô bé học trong trường quý tộc có chế độ KTX, cho nên thoát được kiếp nạn này."
" Cám ơn." Đổng Thuần Khiết lẩm bẩm:
" Không có gì ạ." Cao Đông Quân hơi ngạc nhiên song vẫn khách khí nói, hơn nữa chuyện An ninh quốc gia xen vào án hình sự là rất kỳ lạ, nhưng hai vị này đã thông qua cục công an thành phố tới. Nhìn có vẻ như là người quen cũ, hắn cẩn thận hỏi:" Lãnh đạo còn có chỉ thị gì cho chúng tôi không ạ?"
" Ha ha ha, không có ... Có điều e là các anh không phá được vụ án này đâu." Đổng Thuần Khiết trầm tư nói một câu không đầu không cuối: