Q5 - Chương 070: Gió kéo tới lần này là muốn gì? (3)
Q5 - Chương 070: Gió kéo tới lần này là muốn gì? (3)
Sau khi xem xét kỹ càng một lượt hiện trường, pháp y dựa theo manh mối thu được bắt đầu từ cửa mô phỏng lại trình tự hành động của hai nghi phạm, tới phần mở két bảo hiểm, Đổng Thuần Khiết nhìn cái két trống không nói:" Tên này là loại thần giữ của, bủn xỉn lắm, trong nhà không chỉ có một két bảo hiểm đâu, vậy mà hung thủ lại tới thẳng mục tiêu như vậy, có ràng có ý đồ mà tới."
Cao Đông Quân đã đoán ra vị lãnh đạo này có quen biết với nạn nhân rồi, nhưng không dám hỏi, chỉ nói:" Hẳn là bị nghi phạm uy hiếp, khai ra vị trí két bảo hiểm."
Đổng Thuần Khiết lắc đầu:" Cướp của không phải là mục đích, không tin các anh cứ mở két bảo hiểm ở góc bàn trà ra, trong đó chắc chắn có tiền mặt và kim loại quý, chưa bị lấy đi đâu. Nếu như là vụ cướp bình thường, hoàn toàn chủ nhà có thể dùng két bảo hiểm ở đó để đuổi bọn chúng đi."ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cao Đông Quân vội vàng lấy sổ tay ra ghi lại chi tiết này, theo Lão Đổng tới bên thi thể đã cứng đờ. Phí Minh ngồi xuống xem xét rất kỹ, một lúc lâu sau lặng lẽ đứng dậy:" Bẻ cổ, rất dứt khoát, không thấy một giọt máu nào."
Chuyện này nói lên rằng, thủ pháp của nghi phạm hết sức chuyên nghiệp.
" Đây là số điện thoại của tôi, nếu có tiến triển gì, cứ báo cho tôi bất kỳ lúc nào ... Hoặc nếu cần hỏi hay cần tôi hỗ trợ gì, cũng có thể tìm tôi, đừng ngại." Đổng Thuần Khiết đưa ra danh thiếp ít dùng của mình:
" Vâng!" Cao Đông Quân nhận lấy đứng thẳng kính lễ:
Lão Đổng giống như mang tâm sự hết sức nặng nề xoay người rời đi, tới cửa lại không đành lòng quay đầu lại, người bị hại đã được pháp y đưa vào túi xác, chỉ còn là cái xác vô hồn.
Lúc tới gương mặt âm u, lúc đi mây mù trên mặt Lão Đổng càng đậm, cứ liên tục quay đầu lại nhìn hiện trường, tình huống đột phát này làm hắn tới giờ vẫn có chút bàng hoàng, không tin nổi.
Xe rời khỏi tiểu khu ra đường chính, Phí Minh hỏi:" Cục trưởng Đổng, đi đâu bây giờ?"
Đổng Thuần Khiết lẩm bẩm: " Tới trường học của cô bé đi."
Phí Minh nhắc:" Không cần thiết, cảnh sát đã bảo vệ cô bé rồi."
" À đúng đúng, tôi hồ đồ mất rồi." Đổng Thuần Khiết vỗ trán, xoa xoa mặt mấy lần lấy lại tỉnh táo:
Xe chưa đi được bao nhiêu lâu thì tắc đường, trước sau đều bấm còi inh ỏi, xe bị kẹt cứng ở giữa rồi, không đi nổi nữa, Phí Minh đành dừng xe lại. Trầm mặc một lúc hắn khẽ an ủi:" Cục trưởng Đổng, kiềm chế bi thương."
" Có kiềm chế cũng vẫn bi thương, cậu hẳn chưa biết nhỉ, đó là người của chúng ta đấy, từng là thế." Đổng Thuần Khiết buồn bã kể:" Khi công an và An ninh quốc gia chia tách thành biên chế riêng, anh ấy cũng giống như tôi, vẫn còn là thằng nhóc ... Chúng tôi lớn lên trong cùng một cái sân, từ thời còn mặc quần thủng đít cơ, thường xuyên tụ tập đánh nhau với con cháu bên đường sắt ... Anh ấy là người có tư chất lãnh đạo bẩm sinh rồi, có thể nói là người tiến xa nhất trong những người cùng trang lứa với tôi ... Một vị phú hào ẩn mình, vậy mà chết lặng lẽ như thế."
Không nói rõ là khen hay là chê, nghe không ra là bi thương hay châm chọc, chỉ là người chết rồi, trên mặt Lão Đổng chứa đầy đau buồn, cứ một mình lẩm bẩm:" Con gái anh ấy mới chỉ mười mấy thôi ... Tôi không khỏi nghĩ, giá trị của sinh mạng nằm ở đâu? Cậu xem khi người ta chết, chỉ nhẹ nhàng một cái bẻ cổ là xong rồi, cái gì mà danh lợi, cái gì mà hoài bão, cái gì mà địa vị, chớp mắt một cái đã thành mây bay ... Khi tôi sa cơ thất thế, anh ấy không chỉ một lần mời tôi tới công ty làm việc, còn cùng tôi tham khảo đống triết lý cuộc đời, cổ vũ tôi sống tích cực hơn, không nản chỉ ... Chớp mắt một cái thành tôi tiễn chân anh ấy rồi."
Lão Đổng khẽ lau nước mắt bên khoé mắt, sự bi thương đó dùng ngôn ngữ thế nào cũng không sao biểu đạt hết được.
Hắn một mình xuống xe, len lỏi qua những chiếc xe bị kẹt, tay cầm điện thoại, bấm số rồi mà vẫn còn do dự không biết nói sao.
Ở phía đầu bên kia, Đới Lan Quân đã nói trước:" Cục trưởng Đổng, anh đang định nói chuyện Chu Duy Dân phải không?"
" Cô đã nghe nói rồi sao?"
" Không muốn nghe nói cũng khó."
" Tôi vừa mới từ hiện trường trở về, trình độ gây án rất cao, mở khóa bằng kỹ thuật, bẻ cổ giết người, hiện trường không có chút phát hiện nào cả, thủ pháp giết người rất chuyên nghiệp." Đổng Thuần Khiết vòng vo diễn đạt:” Chúng biết cả két sắt mà anh ấy dùng để chứa tài liệu mật, rõ ràng mang mục đich mà tới.”
" Có phải anh hoài nghi Du Thế Thành làm?" Đới Lan Quân hỏi thẳng, giọng có vẻ cáu kỉnh hơn thường ngày:
Đây là điều khiến Lão Đổng khó nói:" Cậu ta phản quốc còn dám làm, có chuyện gì mà không dám làm nữa? Bất động sản của cậu ta đại bộ phận bị Chu Duy Dân lấy đi, tôi không nghĩ ra ai có động cơ giết người hơn cậu ta nữa."
Phía bên kia Đới Lan Quân im lặng mất một lúc:" Vậy anh gọi điện cho tôi để làm gì?"
" Hắn điên rồi ... Cô tốt nhất là chủ động cách ly một thời gian đi, đừng gặp ai hết. Tôi không có ý gì đâu, xuất phát từ an toàn thôi, phải đề phòng vạn nhất." Đổng Thuần Khiết cảnh báo:
Không ngờ Đới Lan Quân lại mạnh mẽ khác thường:" Cần đối diện thì phải đối diện, trốn cái gì chứ? Tôi hiểu Thế Thành hơn anh, tin tôi đi, ai điên chứ anh ấy không điên đâu, nếu anh cho rằng anh ấy vẻn vẹn muốn giết người báo thù, vậy thì anh coi thường anh ấy rồi, nếu đúng là anh ấy thì hẳn là anh ấy mưu tính chuyện lớn nào đó ... Tôi chẳng có gì phải sợ hết, ngược lại mới đúng, anh không thấy tôi an toàn hơn bất kỳ ai à? Cha mẹ tôi coi anh ấy như con trai đấy."
“ À, ừm …” Đổng Thuần Khiết nhất thời không biết nói sao, hỏi:” Bác gái khỏe chứ.”
“ Mẹ tôi xuất viện hôm qua rồi, cám ơn anh.”
Điện thoại cúp rồi, Lão Đổng vẫn đứng bên lề đường, hồi lâu không nói rõ được tư vị trong lòng mình là gì, nghe giọng nha đầu đó rất quyết liệt, đừng nói là định làm gì đấy nhé.
Từ sau khi Du Thế Thành bỏ trốn, có thể nói người bị đả kích mạnh nhất là cha mẹ Đới Lan Quân. Tình hữu nghị hai nhà đó hình thành từ thời Cách mạng văn hóa, ai không trải qua giai đoạn khủng khiếp đó không hiểu được sự gắn bó của con người dìu dắt nhau qua giai đoạn đó. Sau này cha mẹ Du Thế Thành qua đời, Du Thế Thành gần như sống trong nhà Đới Lan Quân.
Bây giờ hắn như thế, cha mẹ Đới Lan Quân đều day dứt, xấu hổ với người bạn quá cố, vì không trông coi tốt con của họ. Nhất là mẹ Đới Lan Quân, gần như suy sụp hẳn.
Đổng Thuần Khiết mấy lần tới thăm, câu đầu tiên họ luôn hỏi, có tin gì về Du Thế Thành không, tựa hồ vẫn còn ôm hi vọng mong manh có nguyên nhân khó nói nào phía sau hành động của hắn.
Một bên là tình cảm, một bên là gia đình, rồi cả cảm xúc chưa hoàn toàn cắt đứt với người cũ, quá nhiều gánh nặng, đều là chuyện không thể giải quyết nha đầu đó chỉ biết phát tiết vào công việc. Đổng Thuần Khiết sợ, Đới Lan Quân cứ như thế, một ngày chính bản thân không chịu nổi.