Q4 - Chương 074: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (1)
Q4 - Chương 074: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (1)
Một ngày căng thẳng cứ như thế trôi qua.
Lão Đổng cả đêm trằn trọc không sao ngủ được, tới sáng mới mệt mỏi thiếp đi, chiếc di động thường dùng đã tắt máy. Nơi hắn đang ở là cơ sở tập huấn của cục bảy ở ngoại ô phía tây, đây là cái xã hội ân tình, một khi có chuyện một cái là đủ mọi thứ bạn bè, thông qua chú ba dì bảy tìm tới hắn, nhưng không may ở loại chuyện này, hắn lại chẳng thể giúp được gì. Không còn cách nào, Lão Đổng đành phải tắt máy cho lòng thanh tịnh, đến nhà cũng không về.
Qua những lời dấu đầu lộ đuôi của những người đó, hắn biết được bọn họ đang bị tống tiền, số tiền không hề nhỏ, nhưng kẻ tống tiền nắm đúng thóp của bọn họ, đám phú thương nắm trong tay tài sản bạc tỉ đó, điều bọn họ sợ nhất chính là bị kéo ra khỏi tấm màn đen.
Tiền đám người đó kiếm được đa phần là bằng cách bất chính, chưa cần tới kẻ tống tiền nào, luật pháp sẽ không tha cho bọn họ, dư luận sẽ nhấn chìm họ, vì họ không có cách nào giải trình được số tài sản mình sở hữu.
Đổng Thuần Khiết lựa chọn đứng ngoài, đây là câu chuyện bắt nguồn từ lục đục nội bộ, hắn hiểu rất rõ, một khi không che giấu được nữa sẽ khơi lên một hồi phong ba, người ở trong đó, bất kể là ai cũng không có kết quả tốt đẹp.
Không phải Lão Đổng quá lạnh lùng, mà là hắn quá đau lòng, Chu Duy Dân vừa mới chết là bạn chơi với hắn từ nhỏ trong cùng một cái sân, Du Thế Thành bỏ trốn phản bội thì coi hắn như anh, vào lúc hắn sa sút nhất, cả hai người đó đều vươn tay ra kéo hắn lên, vực hắn dậy .... Những người kia đa phần quen biết, năm xưa còn trẻ đâu ít lần tổ chức chuyến đi xa, ăn hết thiên hạ. Bây giờ bọn họ rơi vào cảnh như thế này, còn đứng ở hai phía đối lập nhau, hắn đau khổ biết nhường nào.
Trong tâm trạng trầm uất, đau khổ đó khiến Đổng Thuần Khiết mất ngủ, suốt cả buổi sáng cũng không ra khỏi phòng, cho tới buổi trưa mới bị tiếng gõ cửa đánh thức. Người đi vào là Phí Minh, nói với hắn xử trưởng Trần và phó tổng cục Tần tới thăm, đã tới cổng rồi. Đổng Thuần Khiết vội vàng rời giường, rửa mặt qua loa, khi cùng Phí Minh đi xuống đón tiếp, Phí Minh báo cáo tình hình vắn tắt cho hắn.
Sau 26 giờ xảy ra vụ án, tức là 0 giờ tối qua, cảnh sát tìm ra xe bị vứt bỏ cách Bắc Kinh 60 km, lấy được mẫu DNA có giá trị.
Ngoài ra hai nghi phạm gây ra một loạt vụ đột nhập ở Trường An sáng sớm nay đã đi tàu cao tốc tới Bắc Kinh, khoảng chừng buồi trưa là tới nơi.
Cảnh sát phụ trách vụ án Chu Duy Dân buổi sáng có gọi điện liên hệ, theo như con gái Chu Duy Dân nhớ lại thì những thứ bị cướp có không ít đồ ngọc, đội phá án tạm thời xác định động cơ gây án là cướp của, đang phát động nhân lực đối chiếu kho dữ liệu trên toàn quốc.
Còn một tin tức không mấy quan trọng, Cừu Địch đã lái xe rời thủ đô tới giờ chưa về.
Thế nhưng chính tin tức trông có vẻ rất đơn giản đấy lại làm Lão Đổng nhảy dựng lên, đứng lại hỏi gấp:" Thằng nhãi đó đi đâu, là chưa về hay là về rồi mà cậu không biết?"
" Cậu ta xưa nay làm gì cũng xuất quỷ nhập thần, anh đâu phải là không biết, người chúng ta làm sao theo dõi nổi cậu ta, điều tôi biết đúng như điều tôi nói đấy, anh muốn biết nhiều hơn thì tôi chịu."
" Cũng phải, nếu chơi tâm cơ thì thằng nhóc đó chơi cho người ta xoay vòng vòng tới chóng mặt, tôi rất nghi ngờ, cậu ta chính là người biết nhiều hơn bất kỳ ai."
Phí Minh lo lắng nói:" Nhưng mà lần này biết quá nhiều chẳng phải là chuyện tốt."
Đổng Thuần Khiết bất lực:" Cậu quen biết cậu ta bao nhiêu lâu như thế, có thấy cậu ta làm chuyện tử tế bao giờ chưa, tôi luôn nghĩ, nếu một ngày nào đó thằng nhãi này vào tù, đó là kết cục tốt lắm rồi."
Chẳng có được tin tốt nào, đi qua tầng hai nhìn thấy Quản Thiên Kiều và Vương Trác đang lắp ráp đống thiết bị, hôm nay thử máy, muộn nhất mai sẽ đi vào hoạt động.
Chiếc xe đã nói từ trong tầm mắt đi tới rồi dừng lại, Tần Khôi Thắng xuống xe trước tiên, tiếp đó là Trần Ngạo, còn có cả Trương Long Thành, mặt mày ai nấy hết sức nghiêm trọng, mấy người bọn họ bắt tay hàn huyên vài câu. Khi đi lên lầu, bất ngờ Tần Khôi Thắng gọi Phí Minh cùng tham gia cuộc họp, Phí Minh không hiểu thế nào, cẩn thận đi theo.
Phòng hội nghị được cảnh vệ đứng gác phong tỏa, dùng hơn nửa tiếng, mấy người từng tham dự vụ án hồi ức lại câu chuyện, sơ xuất lớn nhất chính là nằm ở căn nhà an toàn của Trung Dã Huệ Tử. Trong số những bức ảnh chụp căn nhà đó, có nơi phát hiện ra tiền mặt và hộ chiếu, có trủ rượu, ghế sô pha, bọn họ tập trung nhìn vào mấy bức ảnh đó, chủ yếu là ở chỗ phát hiện tiền mặt và hỗ chiếu.
Tần Khôi Thắng ra hiệu cho Trương Long Thành:" Long Thành, cậu nói đi, phán đoán của cậu là có sức thuyết phục nhất."
Là người từng làm gián điệp ở nước ngoài, Trương Long Thành chỉ bức ảnh trên máy tính bảng:" Khi đó tôi chưa tới hiện trường, đến khi xem lại tôi mới phát hiện ra sơ xuất này. Cách thức giấu đồ thông thường có hai loại, một là nằm ngoài tầm mắt tất cả mọi người, hai là nằm ngay dưới vành mắt tất cả mọi người, cả hai cách thức này đều không dễ bị phát hiện ra."
" Lấy kinh nghiệm của tôi khi hoạt động ở nước ngoài mà nói, để chuẩn bị vào thời khắc nguy hiểm, tôi sẽ làm như thế này, những thứ quan trọng cần phải thuận tay mang đi bất kỳ lúc nào thì nhất định phải đặt ở chỗ công khai, có thể thuận tay lấy ngay, tranh thủ từng giây từng phút. Một giây thôi đôi khi cũng là khác biệt giữa thành và bại, sống và chết rồi."
" Mọi người nhìn xem, chiếc ghế sô pha này kỳ thực chính là một cái tủ chứa đồ, phía dưới đáy có súng, đạn, phần tay vịn chưa tiền, hộ chiếu. Có thể nghĩ thế này, vào lúc nguy cẩm, cô ta có thể đem mọi thứ cần thiết đi ở ngay ghế sô pha này ... Nhưng bây giờ có vẻ thiếu cái gì đó."
Hình ảnh được phóng lớn, trong chiếc ngăn kéo nhỏ có hộ chiếu, hai cuộn tiền, một cái nhẫn và một dây chuyền, trông có vẻ trống trải.
Khi phóng lớn thêm lần nữa, mắt Lão Đổng và Phí Minh cùng mở to, Tần Khôi Thắng nghiêm túc nói:" Nhìn ra chưa, nơi này sau khi Trung Dã Huệ Tử chết hơn một tháng không có ai tới, dù là nơi sạch sẽ tới mấy cũng có bụi ... Mà cái vệt mờ mờ này chắc chắn không phải do nhân viên kiểm tra hiện trường để lại."
Chắc chắn là thế rồi, đó toàn là người An ninh quốc gia mà, không thể để sai sót sơ đẳng ấy, Phí Minh chột dạ liếc Lão Đổng.