Q5 - Chương 075: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (2)
Q5 - Chương 075: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (2)
Trương Long Thành vừa giải thích vừa dùng hành động minh họa:" Mọi người xem, chính là như thế này, chỉ cần ngồi ở ghế sô pha, tay phải vươn ra phía sau, nhoắng một cái, là có thể lấy được rồi."
Phí Minh cúi đầu xuống không để ai nhìn thấy, hắn có thể nghĩ ngay ra được là ai làm việc này, cái thằng nhãi ranh đó không biết phân biệt nặng nhẹ, lần sau gặp phải chặt cái tay làm bậy đó ... Nghĩ tới đó Phí Minh thở dài, cái tay đó cụt rồi còn đâu.
" Tiền ở nơi này mỗi cuộn có mười tờ, 1.000 USD, với thân phận của Trung Dã Huệ Tử, số tiền này là quá ít, ít nhất cô ta phải mang theo số tiền bằng với hạn ngạch mà chuyến bay cho phép. Chỉ có 2000 đô là quá ít khi dùng vào lúc nguy cấp." Ý tứ Trương Long Thành rất rõ ràng, có kẻ lấy cắp rồi:
Tiền đã mất, vậy rất có khả năng đối phương sẽ lấy thêm những thứ khác nữa.
" Bí mật thường sẽ cất ngay trong thứ mang theo trên người, ví như trong nhẫn, trong mặt dây chuyền, trong son môi hoặc các món đồ trang sức khác." Trương Long Thành kết thúc bài phát biểu của mình khẽ gật đầu với Trần Ngạo:
Tiếp theo đó đến Trần Ngạo trình bày về vị trí khi đó của mọi người, theo như hai đặc vụ đi theo đám Cừu Địch nhớ lại, sau khi bọn họ vào cửa Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi ngồi xuống ghế sô pha gọi điện thoại, Quản Thiên Kiều thì đứng khoanh tay dựa cửa không vào nhà. Hai người bọn họ xác nhận nơi này không có nguy hiểm liền gọi điện xin chi viện, nói cách khác, ba người ngồi trên ghế sô pha đều có khả năng lấy đi đồ ở trong ngăn kéo.
Phí Minh không dám ho he một lời, tim thì đập mạnh, ai mà ngờ được chuyện xảy ra tới hai năm rồi mà còn bị bới ra. Tần Khôi Thắng chỉ Đổng Thuần Khiết điểm danh:" Cục trưởng Đổng, anh thấy sao?"
Đổng Thuần Khiết còn nói gì được nữa chứ:" Cứ theo trình tự mà làm, có điều căn nhà an toàn đó là do bọn họ phát hiện ra, nếu không có bọn họ giúp thì chúng ta đã không thể tìm ra ..."
" Công là công, tội là tội, không thể trộn lẫn với nhau được." Tần Khôi Thắng cắt lời Đổng Thuần Khiết, nghiêm khắc nói:" Nếu như thật sự có người trộm đồ, hơn nữa trong đó có chứa tình báo quan trọng, có thể gây hậu họa thì sao? Anh đã nghĩ tới hậu quả chưa? Với lại công lao của bọn họ đã được tổng cục cấp phần thưởng và tuyên dương rồi."
" Vâng, thưởng một vạn." Đổng Thuần Khiết suốt đêm qua bị dằn vặt bởi cái chết của Chu Duy Dân, không nhịn được nói ra một câu như thế, khiến cho hai vị lãnh đạo nghẹn họng ngay tức thì:
Vì sao nghẹn họng? Vì riêng kinh phí phá ơn báo lên đã là 400 vạn, số tài sản bọn họ thu hoạch được qua vụ án này cao gấp nhiều lần, nhờ việc này mà đã có mười mấy người được thăng tiến. Trong khi Cừu Địch có thể nói trải qua không ít lần sinh tử, tìm ra được nhiều bí mật nhất, có thể nói là y có vai trò quyết định của vụ án này chỉ lại được thưởng mang tính tượng trưng.
Lại còn chia ba.
Trần Ngạo thấy sắc mặt Tần Khôi Thắng không vui, lớn tiếng quát Đổng Thuần Khiết:" Sao anh lại kéo chuyện không liên quan vào?"
" Sao lại gọi là không liên quan, các vị đọc hồ sơ vụ án kỹ như thế, hẳn là biết công sức của bọn họ trong việc này ... Được cứ giả thiết có người thừa nhận đi, liệu có tìm lại được không? Ngay cả giám thị nơi ở của ba người bọn họ cũng không làm được, ngay cả chỗ ở ra hồn bọn họ cũng không có, thường xuyên ở tạm bợ nay chỗ này mai chỗ khác ... Còn nữa, cả Bao Tiểu Tam thích trộm đồ nhất cũng đã bị người ta đánh gãy tay, chặt gần tới nách rồi, dù có dấu vân tay ở hiện trường cũng không xác nhận được là người ta đâu." Lão Đổng mặc kệ Tần Khôi Thắng sắc mặt khó coi vẫn nói:
Tần Khôi Thắng không nhịn được vỗ bàn:" Tra ra được hay không là vấn đề trình độ, tra hay không là vấn đề thái độ. Cục trưởng Đổng, sao tôi nghe giống như anh muốn né tránh giải vây cho họ, anh không đồng ý tra à?"
" Tra chứ, tôi đã nói là làm theo trình tự rồi, trình tự không có khâu điều tra sao, tôi chỉ nói rõ tình huống thôi." Đổng Thuần Khiết hôm nay thái độ cực kỳ cứng rắn:
" Vậy sao không nói rõ cậu có quan hệ riêng tư rất tốt với họ đi. Thuê nhân viên ngoài xã hội để phá án thì tôi có thể hiểu được, nhưng cậu đặt bản thân ngang với nhân viên xã hội đó, tôi không thể hiểu nổi." Tần Khôi Thắng chỉ trích:
" Đúng là không nên đặt ngang, chúng ta ở nhiều phương diện còn không bằng nhân viên xã hội." Đổng Thuần Khiết thuận miệng đáp luôn, nói xong hắn cũng thấy có vấn đề, hàm ý quá lớn, nhưng hắn không sửa lời:
Tần Khôi Thắng mặt như gan lợn rồi, đứng bật dậy, gương mặt đen xì đó vặn vẹo, trực tiếp ra lệnh:" Trương Long Thành, bây giờ cậu thay Phí Minh tiếp nhận nhiệm vụ giám sát ba người đó, Trần Ngạo bố trí giám sát ở ga tàu, sân bay, cậu phụ trách công tác toàn diện ... Đổng Thuần Khiết, xét thấy đồng chí có quan hệ riêng tư với nhân viên liên quan tới vụ án, tôi yêu cầu đồng trí tránh xa khỏi vụ án này, ngay lập tức."
Nói xong lãnh đạo đúng đùng nổi giận bỏ đi, Trần Ngạo khẽ lắc đầu chạy theo, Trương Long Thành ngượng ngùng gật đầu với Đổng Thuần Khiết một cái, vội vàng đi theo hai người kia.
Không ngờ sự việc lại xoay chuyển nhanh như thế, khiến người ta trở tay không kịp, Phí Minh gãi đầu:" Cục trưởng Đổng, anh không nên nói như thế, chỉ làm chuyện tệ hơn thôi."
" Còn có thể tệ hơn nữa hay sao?" Đổng Thuần Khiết cứ như ăn phải thuốc nổ:
" Đúng thế ..." Phí Minh lẩm bẩm:" Với lại quyết định được người ta đưa ra từ trước rồi."
Chứ còn sao nữa, đã dẫn cả Trương Long Thành tới đây, lại còn gọi Phi Minh vào, rõ ràng là muốn đoạt quyền của bọn họ, nói ngon ngọt hay khó nghe thì kết quả cũng chỉ có một thôi.
Lão Đổng dựa vào lưng ghế, ngửa đầu ra sau day huyệt thái dương, mãi lâu sau mới khó chịu nói:" Vấn đề chắc chắn xảy ra trên người ba thằng nhãi đó."
" Trương Long Thành tiếp nhận vụ này, tôi sợ chỉ một hai ngày là moi ra được tin tức gì đó ..." Phí Minh cũng lo lắng không thôi, Trương Long Thành tuổi nghề tương đương với hắn, nhưng khác biệt ở chỗ, hắn từng làm gián điệp ở nước ngoài, bất kể thủ đoạn hay độ máu lạnh đều hơn hắn một bậc, ba tên kia may ra chỉ có Cừu Địch ứng phó được chứ Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam chẳng hi vọng gì:
" Có giỏi thì hắn moi đi, chưa biết là ai moi ai đâu." Đổng Thuần Khiết hừ một tiếng, không nói thêm nữa, rút di động ra gọi điện cho Đới Lan Quân: “ Tiểu Đới, hôm nay đám Thiên Kiều lắp máy xong đấy, thông tin cần thiết sẽ gửi cho cô, cô cần giấy tờ gì đưa đây tôi ký hết.”
Phí Minh không hiểu gì cả, nhưng nhìn lại thì cục trưởng Đổng vẫn còn đang day huyệt thái dương, bộ dạng đó giống đang tức giận hơn là lo lắng ... chỉ sợ Lão Đổng không giữ được bình tĩnh.