Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 859 - Q5 - Chương 076: Giặc Ngoài Tới Hỗn Loạn Chợt Nổi Lên. (3)

Q5 - Chương 076: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (3) Q5 - Chương 076: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (3)

Thời gian cứ thế trôi qua một cách bình đạm, tới buổi chiều muộn mặt trời đã lặn, một tiểu khu thuộc loại khá cao cấp ở Đại Tây Môn, vài người già xuống sân chung của tiểu khu, ngồi dưới tán cây hưởng thụ cơn gió mát đang nổi lên, trò chuyện dăm ba câu chuyện nhà hồi tưởng quá khú xa xôi. Một nam tử trung niên từ trên tòa nhà vội vã đi xuống, chẳng để ý người quen chào hỏi, mặt mày trông như ma đuổi, ôm trong lòng mấy thứ, vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh, chui tọt vào xe.

Cứ như gặp phải chuyện gì đó khiến hắn hoảng sợ vậy, mồ hôi mồ kê túa ra chẳng kịp lau, vào xe một cái hắn rút ngay điện thoại ra, tay run lẩy bẩy bấm số vài lần mới được, vừa thông máy một cái, hắn nói ngay:" Tôi mang đồ theo rồi, các anh đừng làm hại người nhà của tôi."

Bên kia lạnh nhạt nói:" Tôi chỉ hứng thú với thứ anh cung cấp thôi, không hứng thú với thứ khác."

" Các … các anh rốt cuộc là ai? " Hắn cố gắng tỏ ra cứng cỏi, hỏi một câu không nên hỏi:

" Cảnh sát Trâu, anh đúng là quý nhân hay quên đó, anh từng dốc sức muốn lật đổ một người, muốn lấy tôi làm bàn đạp để hại người đó, vậy mà anh lại quên tôi à, quả nhiên trong mắt anh tôi không là gì cả." Đối phương ở bên kia nói:

" Anh, anh là Du Thế Thành?" Cảnh sát Trâu tựa bị điểm huyệt ngay lập tức hiểu ra, hắn đã loáng thoáng nghe mấy lời đồn thời gian qua, chỉ là không ngờ họa lại đổ lên đầu, rối rít bày tỏ:" Lần đó tôi tố cáo anh chẳng những không hiệu quả còn chuốc lấy một đống phiền toái, chuyện của anh do người khác làm, chúng ta không thể nói là có thù ... Nếu có thì do Hoa Hâm giở trò đằng sau."

" Đúng thế, cho nên tôi mới lấy thân phận của một người hợp tác để thương thảo với anh, có điều xét thấy thân phận hiện giờ của tôi đặc thù, không thể trực tiếp gặp mặt bàn việc với anh được, cho nên đành dùng cách này. Hi vọng anh thông cảm." Du Thế Thành nói với giọng khách khí rất giả dối:

Càng thế khiến cảnh sát Trâu càng sợ hãi:" Được rồi, anh muốn giao đồ cho ai?"

" Dẫn đường sẽ gửi vào di động của anh, cứ đi theo, anh sẽ tới chỗ người tiếp nhận."

Điện thoại tới đó liền bị cúp máy, cảnh sát Trâu lại lướt điện thoại, con gái hắn đang học ở Mỹ bị người ta bắt cóc, miệng bị bịt băng dính, đôi mắt kinh hoàng tựa như đang cầu khẩn hắn, trong tay cô cầm tờ báo đương địa ngày hôm đó để chứng minh thời gian.

Ổn định tâm tình chốc lát, hắn chỉ đành lái xe lên đường theo chỉ dẫn. Con gái ở bên kia đại dương, trên đường đi học bị người ta bắt cóc, hắn khóc, hắn giận, hắn sợ, hắn chửi rủa, nhưng làm gì thì hắn cũng chẳng giúp được, chỉ biết nghe theo người ta sai khiến, dù biết sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Đi theo chỉ dẫn hơn một tiếng, tới con đường rời khỏi Bắc Kinh mới dừng lại, chỉ đường báo đã tới nơi, là khu vực hoang vắng không một bóng người. Cảnh sát Trâu chẳng bận tâm đây là đâu, hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành việc này, định gọi điện thoại hỏi thì đã có một nam tử đi về phía xe của hắn, gõ gõ lên cửa kính, trực tiếp nói:" Ngài Du phái tôi tới đây lấy đồ."

Cảnh sát Trâu lấy túi tài liệu ở ghế phụ lái đưa ra ngoài cửa sổ, nửa chừng thì giật lại:" Khi nào các anh thả người?"

" Chúng tôi thả rồi, anh có thể gọi điện thoại xác nhận." Đối phương không gấp:

Cảnh sát Trâu ngay lập tức gọi điện thoại, bên kia nhận máy một cái liền khóc nức nở nói một tràng, sụt sùi nói đã được thả ra rồi, nhưng không biết đang ở đâu. Chỉ cần người không sao là tốt rồi, trấn an con gái một hồi, khi nghe con gái tìm được chỗ gọi điện thoại thì cảnh sát Trâu mới thở phào, bảo con gái ngay lập tức mua vé về nước. Lúc này hắn mới sực nhớ ra người tiếp nhận còn ở ngoài cửa sổ xe, hắn liền đưa túi hồ sơ ra:" Của anh đấy, toàn bộ ở bên trong."

" Ha ha ha, anh hiểu lầm rồi, anh và thứ ở trong tay anh đều không phải là mục tiêu của chúng tôi." Người ngoài xe cười:

Cảnh sát Trâu đang lúc cảm xúc lẫn lộn chưa ý thức được vấn đề, cũng vì con gái bình yên nên yên tâm, buông lỏng cảnh giác, không có ý thức phòng phạm, đến khi tay đối phương vương ra sau lưng mới sực tỉnh thì đã qua muộn rồi. Chỉ nghe phụt một cái, đầu cảnh sát Trâu nghẹo vào bên trong ngã xuống, máu tươi ngay lập tức nhuộm đỏ chỗ ngồi.

Kẻ giết người bình tĩnh kiểm tra động mạch cổ xong mới thu vũ khí lại, nhảy lên xe tiếp ứng vừa mới đi qua, biến mất.

Hai tiếng sau đại đội xe cảnh sát từ trong thành phố mới ùn ùn kéo tới, bọn họ nhận được báo cáo án mạng từ cảnh sát địa phương, theo điều tra sơ bộ, người chết là Trâu Văn Bân, một lãnh đạo cấp phó xử của ban điều tra kinh tế, cục điều tra kinh tế. Nhưng kỳ lạ là, trong xe của người chết phát hiện ra lượng lớn tư liệu tài khoản cùng với số liệu giao dịch, nhìn một cái là biết ngay là chứng cứ trọng yếu, nhưng chứng cứ đó lại chỉ tới một người bị hại khác: Chu Duy Dân.

Hai vụ án mạng vì thế mà cũng được liên hệ với nhau bằng một cách kỳ quái, rất nhanh chứng cứ ở hiện trường được đào sâu thêm, kéo theo vụ án tiền trang ngầm biệt thự số 81 Vườn Hồng Lục Thành vốn chìm xuống hơn hai năm lại được chú ý.

Thời gian dần dần chuyển về hoàng hôn, bóng đêm ngày một rõ, nhiệt độ không giảm được xuống là bao, trái lại mặt đất nung nóng suốt cả ngày giờ trả lại nhiệt vào không khí, tạo ra không khí nóng nực vô cùng khó chịu. Có điều bóng tối lại là thời gian và bầu không khí một số kẻ thích nhất.

Trong quãng thời gian đó Tạ Kỷ Phong dẫn hai người xuất hiện ở ngoại thành Bắc Kinh, một tòa nhà mới được xây dựng ở gần Thập Tam Lăng, hắn có thuê một căn hộ ở nơi này. Hai người đi theo Tạ Kỷ Phong như hai cái xác, không nói không rằng, vào phòng rồi hắn mới hiếu kỳ nhìn hai người này, song không đoán ra được lai lịch của đối phương.

Một tên nằm vắt vẻo trên ghế sô pha, dùng con dao ngắn sửa móng tay, tên còn lại thì tháo súng ra lau đầu bảo dưỡng.

Liên tục hai vụ ám sát nhanh gọn sạch sẽ đã thay đổi nhận thức của Tạ Kỷ Phong, hắn không thể không khâm phục thủ đoạn của Du Thế Thành, đây đúng là phong cách Mỹ mà, ra một đòn sấm sét không kịp trở tay thế này uy lực hơn bất kỳ cuộc đấu trí nào. Chỉ là hắn không biết làm sao tìm được loại người thế này, bình thường trông hết sức vô hại ít nói, nhưng ra tay một cái thì coi mạng người như trò chơi.

Cái gì mà quyền mưu, cái gì mà thế lực, đứng trước bạo lực tuyệt đối đều quá yếu ớt.
Bình Luận (0)
Comment