Q5 - Chương 077: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (4)
Q5 - Chương 077: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (4)
Cũng trong thời gian ấy Đới Lan Quân lấy giấy tờ của An ninh quốc gia, đi vào nơi lập tố phá án phụ trách vụ án Chu Duy Dân ở cục hình sự thủ đô. Nơi này không hoan nghênh người ngoài, nhưng khi cô giới thiếu thân phận, ai nấy đều giật mình, mời tới gian phòng riêng chờ đợi, không bao lâu người phụ trách ở hiện trường vội vã quay về.
Đội trưởng đội trọng án Cao Đông Quân, nhìn thấy Đới Lan Quân ngồi ngay ngắn ở đó, cô đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay, cô đang chăm chú vừa xem gì đó trên điện thoại vừa viết lách. Trên chiếc mũi cao là chiếc kính cận, mái tóc búi cao đơn giản, vài sợi tóc đen che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt mặt hết sức chăm chú, thậm chí không chú ý tới hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Không ngờ là cô ấy thật, mười mấy năm rồi mới gặp lại, Cao Đông Quân vừa nghe tên tim giật thót, vui mừng đi tới:” Lan Quân, không ngờ lại là em.”
Đới Lan Quân ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn mất một lúc hỏi:” Xin lỗi, tôi không nhận ra anh.”
Nụ cười của Cao Đông Quân héo đi tức thì, năm đó bọn họ cùng huấn luyện trong quân đội, hắn còn có thời gian theo đuổi Đới Lan Quân, không ngờ cô ấy không nhớ gì, thật quá thất bại, không dám nhắc tới chuyện cũ, hắng giọng:” Tôi là người phụ trách vụ án này, nghe nói cô tìm tôi.”
Đới Lan Quân cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề, đẩy tới một tờ giấy ghi chép loạt thông tin:" Có khả năng tôi biết ai là hung thủ đứng sau vụ án này, đồng thời tôi rất nghi ngờ trong vụ án này có che giấu một động cơ khác."
Câu nói này gây chấn động mạnh, Đới Lan Quân được giữ lại, báo cáo đưa lên trên, được sự xác nhận của cục trưởng Đổng bên An ninh quốc gia, cô tham gia vào hàng ngũ theo dấu vụ án này, tìm kiếm đột phá trong kho dữ liệu thông tin nhiều như biển về nghi phạm, xe cộ ...
Cũng cùng lúc ấy, Cừu Địch biến mất khỏi sự giám thị của An ninh quốc gia như một bóng ma xuất hiện ở cửa Quốc tế Mạn Toa, y cảnh giác đi xung quanh, quan sát địa hình, bố trí sẵn đường lui, liên lạc với Thôi Tiêu Thiên đang ở vị trí tên cao quan sát, xác nhân an toàn. Kỳ Liên Bảo với đám anh em bạn tù của hắn cũng đã vào vị trí, Cừu Địch mới đi thẳng vào đại sảnh.
Bà chủ Luật không có nhà, đương nhiên là không có nhà, Cừu Địch đợi Luật Mạn Toa đi rồi mới tới, hết sức lịch thiệp hỏi phó tổng Trang, quán nhiên là có mặt.
Vì thế Trang Uyển Ninh vốn vai trò phó tổng chỉ là cho có, đột nhiên nhận được điện thoại từ tổng đài nói có khách tìm, khi cô mang theo sự tò mò đi xuống lầu, nhìn thấy Cừu Địch đang nhàn nhã trò chuyện với phục vụ viên ở đại sảnh, dáng vẻ đó sinh động hơn trong ấn tượng của cô rất nhiều, chẳng hề giống như Luật Mạn Toa nói cái gì mà toàn thân mồ hôi lấm lem, trông hết sức lịch lãm, ánh mắt sáng đầy thần khí, tự tin ung dung, rất giống đám nam nhân thành đạt hay tới quán bar săn mỹ nữ.
" Đúng là gặp được anh rồi, em cứ nghĩ là chị Mạn nói đùa cơ." Trang Uyển Ninh thong thả đi tới, giọng nói bình thản:
" Anh cũng tưởng chị Luật nói đùa chứ, trong ký ức của anh, em không hề thích nơi thế này." Cừu Địch quay sang mỉm cười, rất tự nhiên, không giống hai người lâu ngày mới gặp:
" Con người đều sẽ thay đổi mà ... Bây giờ hắn là càng phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, đúng không?" Trang Uyển Ninh khẽ vuốt mái tóc uốn quăn, nở nụ cười nhẹ, hình tượng khuynh hướng thục nữ này thực sự xinh đẹp hơn cô gái trẻ trung thanh thuần nhiều, làm cô nhất thời chưa quen được:
" Bất kể em thay đổi thế nào đều hợp gu của anh ... Phải rồi, có tiện đi ăn một bữa không, gần ngay đây thôi, rất gần." Cừu Địch đưa tay ra mời:
Trang Uyển Ninh bước tới một bước khoác lấy cánh tay Cừu Địch, cô ngửi thấy được mùi nước hoa nam đắt tiền, nghi hoặc nói:" Chị Luật bảo với em, hình như anh đang làm công nhân vận chuyển mà."
" Đúng rồi, hôm nay anh vận chuyển mỹ nữ." Cừu Địch cười còn không quên vẫy tay với cô tiếp tân cứ nhìn mình mãi:
Gặp gỡ bất ngờ, lâu ngày xa cách, vậy mà thật lạ, hai người hết sức thoải mái tự nhiên, tựa hồ chưa từng có sự chia tách nào giữa họ vậy. Trang Uyển Ninh khoác tay Cừu Địch đi ra cửa, Cừu Địch bấm chìa khóa một chiếc Aston Martin màu trắng vẻ đẹp thao cá tính lẽ sáng, khiến cô phải giật mình.
Cừu Địch khẽ vỗ lên mu bàn tay Trang Uyển Ninh:" Em ngạc nhiên gì chứ, lái xe sang tán mỹ nữ mới đúng điệu mà."
" Không phải là anh ăn trộm chứ?" Trang Uyển Ninh có hơi sợ, hai người đã lâu rồi không liên hệ, cô thậm chí không biết bây giờ Cừu Địch làm gì:
" Trộm loại xe này còn đi nghênh ngang trên phố à, khác gì tìm cái chết, anh mượn đấy."
Cừu Địch đi tới mở cửa xe bên ghế phụ lái trước, mời Trang Uyển Ninh lên xe, tự mình ngồi vào ghế lái. Cái xe này của La Thành Nhân rất ngầu, đi đến đâu tỉ lệ quay đầu cũng rất cao, lái xe này đi tán gái tỉ lệ thành công không cần hỏi. Cừu Địch nghênh ngang lái xe ra phố, vừa đi vừa trò chuyện với Trang Uyển Ninh, toàn chuyện lặt vặt không đâu.
Rõ ràng bảo gần lắm, ngay đây, vậy mà đi được một lúc rồi chẳng thấy tới, Trang Uyển Ninh thấy không ổn, lên tiếng hỏi:" Này, anh định đi đâu thế?"
Cừu Địch không nói gì cả, đi thêm một quãng tới công viên cây xanh, đỗ xe ở trên lề đường, bật đèn trong xe lên, quay đầu sang nhìn Trang Uyển Ninh, vẫn là ánh mắt đó, như y nhìn cô nhiều năm trước, không thay đổi.
Trang Uyển Ninh bị y nhìn tới có chút đỏ mặt:" Anh muốn làm cái gì?"
" Em hình như muốn anh làm gì đó thì phải?" Cừu Địch lấy hỏi thay đáp:
" Thôi đi ạ, thừa biết gan anh lớn cỡ nào." Trang Uyển Ninh cười khúc khích:
" Con người sẽ thay đổi, làm sao em dám đảm bảo anh bây giờ không gan lớn chùm trời chứ?" Cừu Địch vươn tay về phía Trang Uyển Ninh giống như muốn kéo cô vào lòng:
Trang Uyển Ninh sao sợ y chứ:" Anh làm thật vậy em cởi trước đấy."
Nói xong thực sự cởi cúc áo, một cái, tay Cừu Địch khựng lại, cái thứ hai, thấp thoáng lộ ra mép áo lót màu đen và khe ngực, tay Cừu Địch vội vàng giữ tay cô lại:" Ê ê ê, đừng đừng, thẹn thò và từ chối khéo léo mới có hứng thú, em mà cởi thật sẽ dọa anh chạy mất đấy."
" Biết anh không làm được mà, còn giả vờ." Trang Uyển Ninh đánh bạt tay Cừu Địch đi: