Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 861 - Q5 - Chương 078: Giặc Ngoài Tới Hỗn Loạn Chợt Nổi Lên. (5)

Q5 - Chương 078: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (5) Q5 - Chương 078: Giặc ngoài tới hỗn loạn chợt nổi lên. (5)

Có lẽ do tình cảm giữa hai người luôn đặc biệt như thế, chưa bao giờ biến mất, cho nên là dù kiểu đù quá đáng như vậy, không hề khiến Trang Uyển Ninh phản cảm, ngược lại khiến cô nhận ra Cừu Địch đang có tâm sự khác cố gắng che giấu. Cô nhỏ giọng hỏi:" Này, em cũng không giả vờ được nữa đâu, còn giả vờ nữa là em thành bệnh thần kinh thật đấy."

Cừu Địch cười nhẹ, có chút không biết mở miệng thế nào đưa tay ra, Trang Uyển Ninh cũng đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình tới, hai bàn tay cứ thế lặng lẽ nắm lấy nhau, hết sức tự nhiên. Trong cái đêm kinh khủng đó, khi hôn mê tỉnh lại, cú điện thoại đầu tiên cô gọi cho Cừu Địch, đó là người đầu tiên cô nghĩ tới, sau đó như có sợi dây duyên phận nào đó, lại kéo cô tới thủ đô, hai người vốn chia cách tìm thấy nhau.

Tay trong tay, mắt đối mắt, Trang Uyển Ninh chăm chú nhìn Cừu Địch, đôi mắt sáng của y chỉ chứa tình cảm êm dịu, không hề có tình dục đói khát giống đa phần nam nhân nhìn cô, trong đáy lòng chứa đầy cảm giác ôn nhu khó nói thành lời, giống như chút sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng.

" Em không hận anh chứ?" Cừu Địch chợt hỏi:

" Hận anh cái gì cơ?"

" Hận anh phá hỏng cuộc sống bình thường của em."

"Có, anh thật đáng hận, rõ ràng đã biết Mã Bác liên quan tới vụ an mà không nói cho em biết, còn giả vờ giả vịt trước mặt em, khiến em ù ù cạc cạc bị Anh ninh quốc gia giam suốt một tuần, hoang mang không rõ chuyện gì xảy ra." Trang Uyển Ninh tuy nói như thế nhưng đôi mắt trong veo nhìn Cừu Địch, đó là ánh mắt thói đời ấm lạnh tự mình biết. Cô từng rất giận Cừu Địch, từng oán trách khi không thể liên lạc với y, nhưng lúc này, ở bên nhau, cô hiểu được, Cừu Địch làm thế là vì bảo vệ mình:

Cô dùng hành động chứng minh lời nói của mình, nhẹ nhàng dựa vào vai y.

Cừu Địch đưa tay ra, kê dưới cổ Trang Uyển Ninh, để cô gối đầu lên tay, ngửi hương thơm dễ chịu tỏa ra từ trên tóc cô, hơi nghiêng đầu xuống, hôn nhẹ lên tóc cô:" Khả năng lần này anh cũng phải giấu em đi, Luật Mạn Toa thông minh lắm, cô ấy đã nhìn ra em là điểm yếu của anh rồi."

" Em ... Em là điểm yếu của anh?" Giọng Trang Uyển Ninh hơi lạc đi, câu nói đó chứa hai thông tin nhưng cô chỉ phản ứng với cái sau:

" Ừ, chẳng may em bị bắt cóc, anh vì em mà bất chấp tính mạng đi cứu, em nói xem, nếu xảy ra loại chuyện đó, có phải là tục lắm không?" Cừu Địch cố gắng không để chuyện này nghe quá nghiêm trọng:

Trang Uyển Ninh đặt tay lên ngực trái Cừu Địch, cảm thụ tim y đang đập mạnh mẽ, nói:" Em lại hi vọng chuyện đó xảy ra, thật lãng mạn."

" Em biết rõ anh không phải là người lãng mạn mà ... " Cừu Địch nhìn gương mặt diễm lệ của Trang Uyển Ninh, trang điểm rất cầu kỳ, mỗi điểm ưu điểm trên mặt cô đều làm nổi bật một cách tinh tế, ôm vòng eo của cô, tay còn lại đặt lên bầu ngực, hai chiếc cúc cởi bỏ từ trước khiến tay y dễ dàng luồn vào trong, nắm lấy bầu ngực của cô, tròn trịa đầy nhục cảm, da non mịn, chẳng thua thiếu nữ:" Đừng nhúc nhích đấy."

Trang Uyển Ninh hơi run:" Anh đừng lấy chuyện công làm việc tư nhé, sao em cảm thấy anh đang chuẩn bị giở trò lưu manh."

" Vậy em có tin tên lưu manh anh không?" Cừu Địch nắm nhẹ ngực cô:" Anh không đùa đâu."

Trang Uyển Ninh khẽ cắn môi:" Ừm, bây giờ vẫn tin."

" Vậy thì không được động đậy." Cừu Địch nói thế nhưng chỉ cách áo lót nắn ngực Trang Uyển Ninh vài cái, sau đó tay đi xuống, tới bụng cô ngón tay chọc chọc, đến khi cô ưỡn người rên lên một tiếng không thoải mái, y dừng lại hỏi:" Có phải sau khi em bị người ta tấn công thì chỗ này liền không thoải mái?"

" Ừ ... Em cũng không nói rõ được thế nào, luôn nhâm nhẩm đau, đôi lúc còn buồn nôn nữa." Trang Uyển Ninh không hiểu gì:" Sao thế, giờ anh còn biết xem bệnh à?"

" Vậy thì đúng rồi, em xem đi." Cừu Địch rụt tay về, vén áo của mình lên, ở trước bụng y có một vết xẹo nhỏ hình chữ thập:

Trang Uyển Ninh há hốc mồm, đúng vị trí cô hay đau, ngồi thẳng dậy, gấp giọng hỏi:" Vậy là sao?"

" Chuyện em trải qua cũng giống như anh, có kẻ bắt cóc anh, sau đó lấy anh làm con mồi ... Đây là thủ pháp quen dùng của đám gián điệp, chúng đưa thiết bị theo dõi vào người em. Lúc em hôn mê bị người ta cho nuốt vào dạ dày, bác sĩ khi phẫu thuật lấy ra nói với anh, cái thứ này khi gặp a xít dạ dày sẽ dính rất chặt, sẽ không bài tiết ra ngoài theo đường tiêu hóa đâu." Cừu Địch giải thích, xác định được kẻ thù rồi, y trấn định hẳn:” Luật Mạn Toa là người của bọn chúng, hiển nhiên muốn dùng em để dụ anh, chúng cũng liên quan tới Mã Bác, liên quan tới vụ án mấy năm trước.”

Trang Uyển Ninh sờ bụng của mình, không hề nghi ngờ lời Cừu Địch, tức giận nghiến răng:" Thứ khốn kiếp đó, giờ phải làm sao?"

" Để anh em nào ..." Cừu Địch lại đưa tay ra, đặt nhẹ lên bụng Trang Uyển Ninh, cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, đầy đàn hồi, cảm giác thoải mái như sờ lên lụa, tay y quên luôn cả mục đích, từ từ hướng lên trên, xoa nhè nhẹ, lách một ngón tay vào trong áo lót, phát ra thoải mái:

Trang Uyển Ninh run bắn lên như điện giật khi ngón tay Cừu Địch chạm vào núm vú của mình, ngây ra nhìn y:" Hay là em cởi áo lót ra cho anh kiểm tra nhé?"

À, Cừu Địch sực tỉnh, rụt tay lại, không ngờ cô ấy chưa nhận ra, vẫn nghĩ mình đang kiểm tra, xấu hổ nói:" Không cần đâu, tình huống không nghiêm trọng."

" Như vậy rồi mà còn không nghiêm trọng à?" Trang Uyển Ninh sợ hãi:

" Vừa rồi, ừm … thực ra anh chỉ thừa cơ sờ ngực em thôi mà, không tính nghiêm trọng." Cừu Địch thật thà thừa nhận:

Trang Uyển Ninh há hốc mồm, vốn định mắng y cơ, nhưng không mắng ra được, nằm áp lên ngực y, tay chống người lên, mái tóc đen nhánh mượt mà trút xuống như thác, che đi gò má , đôi mắt dịu dàng:" Vậy thì anh phải bảo vệ em cho tốt đấy nhé, nếu không sau này không có mà sờ nữa đâu."

Giọng nói nũng nịu đó làm Cừu Địch người nóng từng cơn, không nhịn được nữa, miệng hôn từ mái tóc hôn tới trán, Trang Uyển Ninh ngẩng đầu lên, môi hồng mềm mại nghênh đón cánh môi Cừu Địch, thế là như hai cục nam chân dính vào nhau.

Lần này Trang Uyển Ninh không ngờ lại là người chủ động, ôm lấy cổ Cừu Địch, môi dính vào một chỗ không ngừng cắn, mút, cuối lấy lưỡi nhau, từng tiếng thở nặng nề phát ra.

Cừu Địch chẳng phải làm gì cả, giao hết cho Trang Uyển Ninh, vì thế mà hai tay y rảnh rang, đặt lên eo mềm của cô, cô mặc áo sơ mi, mép áo không cho vào trong quần, áp sát tay vào eo trượt xuống, dễ dàng cởi cúc chui qua, hai tay trực tiếp bóp cặp mông đầy đàn hồi của cô.

" Đừng ở đây ..." Trang Uyển Ninh run bắn lên như điện giật khi ngón tay lách qua khe mông cô chạm vào chỗ không nên, vòng hay tay ra sau lưng, giữ tay Cừu Địch, không nó tiếp tục trượt xuống, không ngờ cô cong người lên, làm hai bờ mông kẹp kẹp lấy ngón tay y, nhất là phần dưới bụng hai người dán sát vào nhau, chỗ mẫn cảm cọ xát, ngứa ngáy vô cùng:

Cừu Địch hít sâu một hơi, y cũng biết, hiện không phải lúc, thời gian lẫn địa điểm đều không đúng, cố dằn lòng thu tay lại, hôn chụt lên cánh môi mọng ướt của Trang Uyển Ninh:" Nếu thế này thì tốt biết bao, nói không chừng con chúng ta đã biết lớn tướng biết làm việc nhà rồi."

Trang Uyển Ninh đẩy một cái, ngồi lại chỗ cũ, lườm y một cái:" Anh bớt mồm mép đi, nếu sớm như vậy, em mới là người phải lo việc nhà."

Ha ha ha ... Cừu Địch cười to, khởi động xe phóng đi, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Chuyện này dẫn tới hậu quả trực tiếp là Luật Mạn Toa vội vội vàng vàng quay về trung tâm thẩm mỹ, không ngừng gọi điện thoại nhưng không sao liên lạc được với Trang Uyển Ninh và Cừu Địch nữa, thiết bị định vị gắn trên người Trang Uyển Ninh không hiểu sao cũng không dò được. Luật Mạn Toa bị một đòn trí mạng, khiến cô hồn xiêu phách lạc, điên cuồng tìm kiếm ...
Bình Luận (0)
Comment