Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 86 - Chương 86: Kịch Ở Sau Lưng. (2)

Chương 86: Kịch ở sau lưng. (2) Chương 86: Kịch ở sau lưng. (2)

" Giá cả có thể bàn bạc, hàng phải bán cho người biết hàng mà, có điều theo như chúng tôi biết, tài chính đăng ký của quý công ty chỉ có 20 triệu. Tôi rất tò mò, quý công ty định thu mua rắn nuốt voi như thế nào?" Hạ Diệc Băng một tay chống má trái, khẽ mỉm cười, tựa hồ chuẩn bị xem đối phương phải lúng túng thoái thác như thế nào:

" Chuyện này à ..." Cao Vũ Điền có vẻ chần chừ, sau đó chỉ vào nam thư ký:" Giám đốc Hạ có thể bảo Tiểu Lý tránh đi một chút không?"

" Có cần thiết phải thế không? Các vị không định chuẩn bị hối lộ tôi đấy chứ? Ha ha, nói thẳng ra nhé, tôi thực sự không quyết định được đâu." Hạ Diệc Băng chỉ coi là một câu nói đùa:

Cao Vũ Điền cũng cười:" Tôi không bỏ ra được 400 triệu, cho nên không tồn tại chuyện hối lộ, cho dù tôi có muốn hối lộ, giám đốc Hạ cũng chưa chắc để vào mắt ấy chứ."

" Vậy thì tôi tò mò rồi đấy, ý anh là ..."

" À, chẳng qua là chuyện liên quan tới quá khứ tương lai của trấn Truân Binh, liên quan tới Bằng Trình lấy hạt dẻ trong lửa, rồi thì chuyện tòa nhà dang dở, nhiều lắm ... Liên quan tới vô số bí mật thương nghiệp, cho nên vì thế tới nay Hoa Hâm chẳng thể kiếm được người tiếp nhận, cô cũng không tới mức ..."

" Cậu tránh đi một chút."

Hạ Diệc Băng mặt biến sắc nói, nam thư ký đứng dậy đi ngay.

Đối với đề tài chọc đúng vào nỗi đau này, Hạ Diệc Băng ngay lập tức từ tươi cười trở thành lạnh lùng, cô điều chỉnh tâm trạng, nhìn hai người đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ:" Xem ra các vị làm không ít công tác tiền kỳ đấy, có điều có một câu nói cũ thế này, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Chúng tôi trước sau đầu tư 700 triệu vào trấn Truân Binh, anh muốn kiếm chút lợi ích, có thể thương lượng được. Nhưng các anh phải để cho tôi nhìn thấy thành ý, nếu không chúng ta đều chỉ lãng phí thời gian của nhau thôi."

" Thống khoái lắm, vậy tôi nói thẳng nhé, món hàng đó của các cô, đừng nói là 400 triệu, có 40 triệu thì cũng chẳng ai dám tiếp nhận đâu." Cao Vũ Điền buông một câu kích thích, sau đó thong dong mân mê chén trà:

Hạ Diệc Băng tức giận đứng dậy rời vị trí, Trương Chính Hòa vội vàng ngăn cản, đóng vai người tốt:" Giám đốc Hạ, vụ này chắc chắn là tâm bệnh của giám đốc Tôn đúng không, chúng tôi rất có thành ý, vốn là định trực tiếp bàn với giám đốc Tôn."

" Đối với người không hề có ý định hợp tác, giám đốc Tôn cần phải ra mặt không? Các anh đang bày trò hề quốc tế đấy à? 40 triệu à? Riêng cái tòa nhà bỏ dở đó cũng ăn đứt cái 40 triệu đó rồi. Nếu như ra tay hoàn thiện, chỉ hai tháng thôi là có thể đưa vào hoạt động." Hạ Diếc Băng ngồi xuống, sắc mặt bấy giờ đúng như cái tên, lạnh như băng rồi, song người chê hàng e là chuẩn bị mua hàng thật:

" Tôi không phải là người có khiếu hài hước, cũng không biết nói đùa là gì, có điều tôi biết, thu nhập của các cô ở trấn Truân Binh vẻn vẹn ở bán vé thăm quan với cho thuê địa điểm mà thôi, một năm thu nhập chẳng tới 10 triệu."

" Phim trường Đại tây bắc từ khi đưa vào khai thác đã được bốn năm rồi, tới nay vẫn luôn ở trong trạng thái thua lỗ nặng nề, thêm vào việc xây dựng khu nghỉ dưỡng phát sinh ẩu đả tập thể, dẫn tới vụ án hình sự, khiến các cô sa lầy trong vũng bùn trấn Truân Binh." Có những thông tin tình báo cụ thể chắc chắn đem lại cho Cao Vũ Điền quyền chủ động rất lớn, 50 vạn này tiêu ra đúng là rất giá trị, chỉ riêng việc nhìn cái bộ mặt khó coi của Hạ Diệc Băng thôi là hắn đã thấy sướng rồi:

Xem ra chuồng gà có chỗ hở, bị cáo mò vào rồi, Hạ Diệc Băng không rõ dụng ý đối phương thế nào, đang định thăm dò, không ngờ Cao Vũ Điền đã cướp lời:" Tôi đã hạch toán rồi, thời gian xây dựng của các vị đã qua năm năm, dựa theo vật giá và nhân công khi đó, tổng đầu tư không quá 400 triệu. Đương nhiên hẳn là có chút thổi phồng, cũng có chút đẩy giá, có điều giá cả bao nhiêu không phải là vấn đề, vấn đề là dù ai tới đó nhìn lướt qua, rồi điều tra một chút thôi là không dám tiếp nhận rồi."

" Vậy chúng ta hình như cũng chẳng có gì để bàn bạc nữa rồi." Hạ Diệc Băng đứng lên, lấy túi xách Chanel đeo lên người, trước khi đi còn muốn phản kích Cao Vũ Điền, mỉa mai một câu:" Anh hẳn là bỏ không ít tiền thuê người điều tra nhỉ, tôi bày tỏ sự chia buồn với anh về việc lãng phí cả thời gian và tiền bạc đấy."

" Không, không hề lãng phí gì cả, nơi đó là mỏ vàng, chẳng qua là các vị không có năng lực khai thác mà thôi, cô có muốn xem báo cáo thu nhập chi tiết của Thương mại Bằng Trình không? Tôi có thể cung cấp đấy." Cao Vũ Điền đợi cho Hạ Diệc Băng đi được vài bước mới tung ra tin nóng:

Quả nhiên Hạ Diệc Băng dừng bước, do dự chốc lát rồi quay về chỗ ngồi, có điều không nói không rằng, đợi đối phương xòe bài.

Cao Vũ Điền ra hiệu, Trương Chính Hòa đưa tới một chiếc máy tính bảng nhỏ.

Chỉ đúng một phút, Hạ Diệc Băng đã bị thu hút.

Ba phút sau, Hạ Diệc Băng lướt ngón tay kéo lại trang đầu tài liệu xem lần nữa, sự chi tiết của tài liệu này khiến cô phải chấn kinh, chỉ riêng phần báo cáo về cơm hộp thôi đã khiến cho bất kỳ một công ty nào phải thèm chảy dãi. Trong giới kinh doanh trước kia cũng có một nhân vật truyền kỳ nhờ bán cơm hộp mà lập nên chuỗi sản nghiệp kéo dài từ nhà hàng, khách sạn tới khu nghỉ dưỡng, có điều đa phần coi đó như câu chuyện cười nhỏ trong giới ... Nhưng nếu xem báo cáo này thì không ai dám cười nữa.

Trung bình mỗi ngày 8000 suất cơm, tối đa 20000 suất cơm, có chứng cứ từ sổ sách cho tới ảnh hàng hóa, hóa đơn nhập hàng, từ đó tính ra được thu nhập từ 40 - 60 vạn mỗi ngày. Hạ Diệc Băng nhìn con số này mà cảm giác như bị cướp tiền trước mặt, ngực phập phồng, làm người ta sợ cúc áo liệu có đứt phựt một cái không.

Trương Chính Hòa và Cao Vũ Điền trao đổi ánh mắt với nhau, phản ứng của đối phương làm hai người rất hài lòng, họ không định quấy nhiễu, để thời gian cho Hạ thong thả tiêu hóa.

Lại thêm năm phút nữa trôi qua, xem tới tình huống của mấy phong cảnh phụ quanh phim trường, Hạ Diệc Băng nhắm mắt lại, ngay cả những nơi tựa hồ đã bỏ hoang đó mà tiền cho thuê cũng rất khả quan, chỉ đáng tiếc vô duyên với nhà đầu tư Hoa Hâm họ thôi.

Lại thêm mười phút nữa, Hạ Diệc Băng lặng lẽ trả chiếc máy tính bảng về, cái khí thế ban đầu mất hẳn, lúc này mới thấy chút vị nữ nhân, cô nhỏ nhẹ hỏi:" Các anh còn biết thêm gì nữa không?"
Bình Luận (0)
Comment