Q5 - Chương 080: Loạn vân độ chặn đường và bao vây. (2)
Q5 - Chương 080: Loạn vân độ chặn đường và bao vây. (2)
Quả nhiên là tên đó, trong ba tên nhãi ranh liên quan, chỉ tên đó đủ bản lĩnh đủ lớn gan dính vào chuyện này, hai tên còn lại cơ bản là lũ ngốc, Trương Long Thành hỏi tới:" Sao lại bán?"
Bao Tiểu Tam gãi đầu:" Thì một quãng thời gian túng thiếu quá, cho nên tôi bán cho thằng đó với giá 5000, có phải đáng giá lắm không, thằng vương bát đản đó gài tôi à?"
Khốn kiếp thật, kết quả trong dự liệu vẫn làm người ta không chịu nổi, cái thằng ăn trộm ngu xuẩn này vì vài nghìn đồng mà khiến An ninh quốc gia mất ăn mất ngủ, hắn có kích động tóm đầu Bao Tiểu Tam đập vào tường.
" Anh Trương, làm sao thế, không thoải mái à, anh có uống bao nhiêu đâu nhỉ?" Bao Tiểu Tam quan tâm hỏi, còn bổ xung một câu khiến người ta tức giận:" Anh đừng gấp, chẳng qua là một cái đồng hồ nát thôi, bây giờ tôi không thiếu tiền, lúc khác mua một cái tặng anh nhé."
Không còn cơ hội nữa rồi, Trương Long Thành không thèm vờ vịt với Bao Tiểu Tam nữa, tức giận bỏ đi, lát sau có một nhóm người khiêng Bao Tiểu Tam vừa la hét vừa vùng vẫy ra khỏi ngõ, nhốt vào xe đưa đi.
Đêm hôm đó rất nhiều thành viên ngoài thực địa của An ninh quốc gia nhận được lệnh truy nã mới nhất.
Một nam tử, họ Cừu tên Địch.
23 giờ 40 phút, báo cáo gửi về trung tâm chỉ huy, nơi ở không thấy.
0 giờ 20 phút, người tới Công ty an toàn thương vụ Cáp Mạn xác nhận, người không có ở đây.
Rạng sáng 1 giờ, kho hàng ngoài vành đai năm xác nhận, không tìm thấy nghi phạm.
Rạng sáng 2 giờ, địa điểm cho thuê cốt pha thép xác nhận, không tìm thấy nghi phạm, không tìm thấy vật khả nghi.
Phó tổng cục trưởng Tần Khôi Thắng ngay trong đêm tới nơi giam giữ của phòng chín, nơi này giống với kiến trúc đã có tuổi đời ở Bắc Kinh, tường cao sân rộng, bên ngoài treo một cái biển chẳng hề liên quan, giống đơn vị ít được chú ý. Bên trong lại là cảnh tượng hoàn toàn khác, canh phòng nghiêm ngặt, trang bị đầy đủ, mỗi cửa sổ đều được gia cố hai lớp, lưới sắt to như ngón cái.
Đại bộ phận thời gian nơi này đều để không, có dùng chỉ để song quy những cán bộ lãnh đạo có địa vị nhất định, điểm hay ở nơi này là, vào đây không ai biết đây là đâu.
Bao Tiểu Tam cũng chẳng biết gì cả, từ lúc vào đây được người ta cho uống thuốc tỉnh rượu hai lần, dùng nước lạnh rửa mặt ba lần, vậy mà hắn vẫn cứ lơ mơ làng màng. Tìm mấy nơi liền không thấy Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi đâu, sự chú ý lại tập trung vào Bao Tiểu Tam, dù sao giữa đem hôm thế này, đám người phiêu dạt ở Bắc Kinh không có nơi ở cố định ấy thực sự không biết đâu mà tìm, dù sao thì cũng là người có tên có tuổi, chẳng sợ y chạy mất.
Trong căn phòng đơn giản, chỉ có một cái bàn mấy cái ghế, cuộc thẩm vấn bắt đầu.
" Tỉnh dậy, có biết mình tên là gì không?"
" Tôi biết."
" Tên là gì?"
" Tôi đã nói là tôi biết rồi mà."
" Cứng miệng à? Có biết đây là nơi nào không?" Đối phương vỗ bàn hăm dọa:
Bao Tiểu Tam ngơ ngác nhìn quanh:" Không biết, chỗ này là đâu thế?"
Người hỏi chợt nhớ ra, dọa câu này hơi thừa, người ta không biết thật, đâm ra đành tự nói:" Đây là An ninh quốc gia ... Tên gì?"
" Anh còn không biết tên tôi là gì mà đã bắt bừa bãi à? Có tin tôi kiện anh không hả?"
Bao Tiểu Tam vẫn bộ dạng một tên ngốc đầu óc không tỉnh táo, tình hình không hiểu rõ, lại còn vỗ bàn chất vấn ngược lại người tra hỏi mình. Người tra hỏi đã bao giờ gặp phải chuyện thế này đâu, đùng đùng nổi giận đứng bật dậy, chưa kịp làm gì thì người bên cạnh kéo xuống, lãnh đạo tới đấy, đừng quá đáng, với lại chuyện này chưa xác định tính chất.
Có điều Bao Tiểu Tam thì đúng thật là không thể lấy lý lẽ thông thường ra mà đánh giá được, bây giờ tỉnh rượu rồi, hỏi theo cách bình thường, chẳng hỏi ra được cái gì, hắn bắt đầu nói linh tinh. Bắt gian thì phải bắt cả đôi, bắt trộm phải bắt được tang vật, anh nhìn thấy cái tay nào của tôi ăn trộm, với lại tôi chỉ có một cái tay, tôi là người tàn tật được bảo hộ đấy. Đừng tưởng tôi mù chữ, các anh không có chứng cứ mà bắt người à? ... Gì, có ghi âm khi tôi ăn cơm ... Ngu như chó, say rượu nói mà cũng tin, tôi còn nói tôi là em trai Jack Ma đấy, anh có tin không?
" Đây là loại người gì thế?" Tần Khôi Thằng thất vọng vô cùng, nhìn biết ngay một tên điêu dân, một thứ điêu dân đáng căm hận, ấn tượng Bao Tiểu Tam gây ra cho ông ta quá tệ, loại người này mà cũng là gián điệp được thì trừ khi thiên hạ mù hết:
Trương Long Thành giới thiệu sơ qua về sự tích của Bao Tiểu Tam, cánh tay của hắn bị gãy là do dính vào vụ án Đô Triêu Quân oanh động một thời. Điều này tức thì khiến Tần Khôi Thắng hứng thú, cho rằng Bao Tiểu Tam đang đóng kịch, phải tra cho ra. Trương Long Thành tức thì xung phong, hắn muốn biểu hiện trước mặt lãnh đạo, nói rồi rời phòng quan sát, đi vào phòng thẩm vấn.
Bao Tiểu Tam đang ngồi ngoẹo đầu sang bên, mắt lim dim, bộ dạng như trẻ con khuyết tật trí tuệ, vừa thấy Trương Long Thành đi vào, hắn tức thì ợ ra một hơi rượu rõ to, khiến người ngồi đối diện phải bịt mũi. Một người nhường chỗ cho Trương Long Thành ngồi xuống, Bao Tiểu Tam tức tối nói:" Anh Trương, tôi gọi anh là anh, anh coi tôi là trộm ... Đám anh em chúng tôi liều mạng làm việc cho An ninh quốc gia các người, nói ra chúng tôi là công dân gương mẫu từng cống hiến cho quốc gia, các anh đối đãi với tôi thế này à?"
" Công và công, tội là tội ... Cậu nghĩ cho kỹ đi Bao Tiểu Tam, vào nơi này rồi cậu mà không nói cho rõ ràng thì không có một ai có thể đưa cậu đi đâu. Một ngày hai bữa, định lượng bốn lạng gạo, không gian hoạt động mười mét vuông, cậu mà còn định làm bừa làm bậy, tôi chỉ có thể nhốt giam cậu thôi." Thái độ Trương Long Thành hoàn toàn khác với lúc ăn uống ở hội sở, mặt lạnh như tiền, hắn nói xong mà Bao Tiểu Tam chẳng có phản ứng gì thì không nhiều lời, phất tay:" Không cần hỏi nữa, đưa đi đi."
" Ê, đợi đã ... Tôi không làm bữa, ai nói là tôi làm bừa chưa?" Bao Tiểu Tam cuống lên:
" Vậy tôi hỏi cậu, khi đó cậu trộm như thế nào?" Trương Long Thành không cần đập bàn đập ghế nhưng cái giọng lạnh tanh của hắn khiến người ta phải rùng mình:
" Chuyện này ..." Bao Tiểu Tam lắc lư cái tay bị gãy, khó xử lắm:" Tôi mô phỏng không được, tay bị gãy rồi ... Anh nói đi, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường được chưa?"
" Vậy cậu lấy đi bao nhiêu tiền?"
" Năm sáu cuộn ... À không, không đúng, bảy hay tám nhỉ, không, không, chỉ sáu thôi không hơn."
" Tiền tiêu thế nào?" Trương Long Thành cố ý hỏi về tiền, đây là thứ không quan trọng, nên hắn muốn tạo thành thói quen khai báo cho đối tượng, từ thứ nhỏ sẽ dẫn tới thứ lớn hơn: