Q5 - Chương 093: Cố nhân hiện thân và danh đều hủy. (1)
Q5 - Chương 093: Cố nhân hiện thân và danh đều hủy. (1)
Có điều bữa cơm giữa Thôi Tiêu Thiên và bà chị bị xô xe phải hoãn lại rồi, mười mấy chiếc xe cảnh sát và xe cấp cứu tới, kiểm tra hiện trường cùng hỏi chuyện người chứng kiến, từ dân cư tiểu khu, người qua đường, bảo an cùng với Thôi Tiêu Thiên đều được giữ lại. Còn về phần Kỳ Liên Bảo trong lúc nguy nan ra tay khống chế hung đồ nổ súng giữa đường càng được cảnh sát nhiệt tình bắt tay mời về cục, giữa khu vực trung tâm thành phố lại có chuyện nổ súng bắn người, chẳng may có ai làm sao thì lớn chuyện.
Trong lời miêu tả của vô số người chứng kiến, câu chuyện hết sức đơn giản rõ ràng thế này, có bốn tên nghi phạm ý đồ cướp của trong tiểu khu, phát hiện một cô gái ở bãi đỗ xe có một mình, đang tiến hành hành vi phạm tội thì bị bảo an phát hiện ra truy đuổi, quần chúng liền tự phát ngăn cản. Hơn nữa khi cảnh sát tới nơi thì "nạn nhân vụ cướp" vẫn còn bị trói trong xe, có lẽ là hoảng sợ quá độ, nói không thành lời, xung quanh ai nhìn cũng thương, cô gái xinh đẹp như thế ...
Thế là nhân chứng vật chứng đủ cả, Luật Mạn Toa cũng được cảnh sát mời về đồn lấy lời khai.
Bên này bắt cướp tưng bừng, thành quả to lớn thì ở bên kia Đới Lan Quân chỉ huy hành động tịt ngòi rồi, cả lực lượng vũ trang tận răng, kế hoạch tỉ mỉ xông vào, phát hiện ra chỉ có một căn nhà trống.
Cô và người dẫn đội vội vã lên trên lầu, gian phòng được khống chế đã bảo vệ nguyên vẹn hiện trường, kiểm tra cơm thừa canh cặn trên bàn, lòng Đới Lan Quân cũng nguội lạnh theo. Đối phương đi chưa lâu, tối qua chắc chắn còn ở đây, mỡ trong món ăn mới đông một nửa, bất ngờ nhất là đối phương còn để lại một khẩu súng, đoán chừng đây chính là hung khí dùng để giết Trâu Văn Bân.
" Đội trưởng, trong phòng ngủ còn để lại thứ này, anh tới xem một chút." Một đội viên nói:
Đới Lan Quân và vị Cao Đông Quân vội vàng chạy tới, trên bàn sách nho nhỏ có một chiếc laptop, một chiếc di động xạc đầy điện.
" Chuyện này là sao, xử trưởng Đới? Chẳng lẽ bị lộ rồi?" Cao Đông Quân hỏi:
" Có người theo dõi nơi này từ xa." Đới Lan Quân kéo Cao Đông Quân sang bên, chỉ camera gắn trên chiếc laptop, không phải là loại có sẵn của nhà sản xuất, mà thêm vào, thế chẳng phải thừa à:
" Xem chừng chúng cố ý rồi."
" Anh nói đúng, phải người của bên kỹ thuật tới đi, cố ý an bài thế này hẳn là muốn nói gì với chúng ta ... Sơ hở từ chiếc điện thoại cũng là cố tình để lại, dụ chúng ta tới đây."
Hai người hơi thất vọng, vừa mới định xoay người đi thì chiếc điện thoại sạc đầy kêu reng reng không dứt, cho dù ở nơi được bảo vệ nghiêm ngặt cũng có đôi phần quỷ dị, khiến người ta không dám tùy tiện nhấc máy.
Chiếc di động đó hết sức kiên trì, cứ vậy reo mãi, tựa hồ biết bọn họ vẫn sở đó, Đới Lan Quân định nhận máy, Cao Đông Quân ngăn cô lại, hắn cẩn thận bật thiết bị bật ghi âm lên, đi tới tự mình nhấc máy.
" A lô!"
" Xin chào, mời anh báo ra thân phận."
" Cảnh sát!" Cao Đông Quân đáp ngắn gọn:" Còn anh?"
" Phạm nhân bỏ trốn, số *** trên lệnh truy nã đỏ." Đối phương trả lời vô cùng thản nhiên:
Cao Đông Quân giật mình, một tên phạm nhân bỏ trốn ngạo nghễ như thế lần đần gặp phải, hắn liếc về phía Đới Lan Quân, nghiêm nghị nói:" Bất kỳ ai làm kẻ địch với nhân dân sẽ không có kết quả tốt đâu, tôi khuyên anh nên sớm ngày quay đầu."
" Tôi cực kỳ đồng ý với lời của anh cảnh sát, vậy tôi đem mấy người làm kẻ địch với nhân dân giao cho anh, không biết anh có bằng vào lương tâm cảnh sát mà cho bọn chúng một kết cục đáng nhận không?" Đối phương giọng điệu mỉa mai hết sức:
Cao Đông Quân bình tĩnh trả lời:" Hết thảy kẻ phạm tội đều sẽ nhận được sự trừng phạt chúng đáng nhận."
" Tôi đồng ý, vậy xem ra tôi có vẻ yên tâm đem tài liệu tố cáo bên trong máy vi tính giao cho anh rồi, cho anh năm phút để thẩm duyệt, cũng là để khảo nghiệm lương tri của anh." Đối phương nói xong cúp điện thoại ngay:
Cao Đông Quân là người khá đơn giản, không phải loại mưu mô tính toán, hắn ngồi xuống bật laptop lên xem, toàn bộ màn hình gần như là để trống, chỉ có một file tài liệu màu vàng nhạt để trên khung cảnh xanh dễ nhận biết. Hắn mở ra, bên trong đó có một loạt tài liệu ảnh, số liệu tài vụ, dữ liệu chuyển khoản, chứng minh tài sản. Quá nhiều, năm phút không thể xem hết, mà cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, quay đầu gọi Đới Lan Quân:" Xử trưởng Đới, xem giúp tôi có chỗ nào đặc biệt."
Đới Lan Quân đi tới sau lưng Cao Đông Quân nhìn qua một lượt, phát hiện ngay:" Anh nhìn kỹ vào những cái tên đi."
Cao Đông Quân ồ một tiếng chú ý, Chu Duy Dân, Thân Công Nghĩa, Vương Trường Hà ... Mấy cái tên này với hắn mà nói không xa lạ gì, thoáng suy nghĩ một cái liền nhớ ra:" Những người có liên quan tới vụ án biệt thự số 81 phải không?"
" Đúng thế, bọn họ chính là đồng phạm, Du Thế Thành bỏ trốn, còn đồng bọn của hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu của hắn ... Cho nên hắn báo thù." Cho dù kết quả này đã nằm trong dự liệu của Đới Lan Quân, cô vẫn khó mà tiếp nhận được:
" Vậy thì hắn cũng là kẻ tàn nhẫn thật đấy, giết Chu Duy Dân, uy hiếp những tên đồng bọn khác, tống tiền bọn họ sau đó lại tố cáo bọn họ ... Tên này đúng là thứ người cặn bã." Cao Đông Quân không hề biết quan hệ giữa Đới Lan Quân và Du Thế Thành, cho nên nghĩ sao nói vậy:" Chẳng trách mà những kẻ dính líu tới vụ án đều không dám ho he gì. Vậy còn Trâu Văn Bân thì sao, hắn là cảnh sát, không phải đồng bọn, có vai trò gì trong chuyện này?"
" Trâu Văn Bân không phải là đồng bọn, mà là kẻ thù của Chu Duy Dân, hắn luôn điều tra Chu Duy Dân, tố cáo việc làm của biệt thự số 81 có phần của hắn."
Cao Đông Quân hiểu rồi, số tiền đóng băng trong biệt thự số 81 là hơn 1 tỷ, là đại án lớn nhất năm đó, không ngờ vụ án năm xưa còn chưa hết. Tự cân nhắc bản thân không đủ trọng lượng để xử ý chuyện này, cấp tốc lấy điện thoại ra, báo cáo lên trên.
Điện thoại của đối phương lại gọi tới, cùng lúc trong điện thoại của Cao Đông Quân, chỉ thị được đưa ra: Lập tức phong tỏa tin tức."