Q5 - Chương 095: Cố nhân hiện thân và danh đều hủy. (3)
Q5 - Chương 095: Cố nhân hiện thân và danh đều hủy. (3)
Cao Đông Quân trầm mặc, yêu cầu của Du Thế Thành rất hợp tình hợp lý, nhưng hắn có thể đoán được, chuyện hợp tình hợp lý sẽ không thể được làm theo đúng trình tự bình thường.
" Sự im lặng của anh hình như là trái với những lời hùng hồn mà anh nói trước đó. Nói cho tôi biết đi cảnh sát Cao, anh có sẵn lòng tan xương nát thịt, bất chấp tất cả để đem những kẻ phạm pháp này ra chịu sự trừng phạt của pháp luật không? Chứng cứ vô cùng xác đáng, nếu thiếu, tôi sẽ bổ xung cho anh." Du Thế Thành đưa ra một vấn đề nan giải, đánh thẳng vào chỗ xấu xa nhất của lòng người:
Cao Đông Quân nắm chặt tay nói:" Nếu anh đã am hiểu thể chế này đến vậy, hẳn anh cũng biết, thân phận của tôi không đủ làm việc này. Nói ra thật xấu hổ, năng lực của tôi cũng như thế. Huống hồ, quân cảnh lấy phục tùng làm thiên chức."
" Đúng thế, nhưng nếu như quyền lực nắm trong tay một cấp trên không liêm chính, một đám sâu bọ đục khoét vậy thì sự phục tùng của anh có khác gì giúp hổ làm ác? Nếu như cấp trên anh thông đồng với đám ký sinh trùng kia, vậy anh phục tùng mệnh lệnh có khác gì đang phạm tội?" Du Thế Thành đặt ra câu hỏi nữa:
Cao Đông Quân xưa nay luôn là người dựa vào nỗ lực để bù đắp đầu óc, những vấn đề này với hắn mà nói là quá khả năng xử lý rồi. Đột nhiên có bàn tay mềm mại khẽ đặt lên vai hắn, ý bảo hắn đưa điện thoại cho mình, chính là Đới Lan Quân. Cao Đông Quân không muốn, hắn biết giờ chiếc điện thoại này mang theo gánh nặng ngàn cân, hắn không muốn đẩy cho người khác.
" Camera trên laptop vẫn bật đấy, tôi nhìn thấy cô ấy rồi, đưa máy cho cô ấy đi." Giọng Du Thế Thành thoáng cái trở nên hơi khàn:
Đới Lan Quân tháo ngay chiếc camera gắn trên laptop ra, đóng luôn máy lại, sau đó mới lấy điện thoại, im lặng rất lâu, hít một hơi lẩm bẩm:" Tôi đây!"
" Anh xin lỗi, anh làm cha mẹ em thất vọng, cũng khiến em phải thất vọng rồi." Du Thế Thành nói chuyện nhẹ nhàng hơn hẳn:
" Anh là đồ nhát gan, dám làm không dám nhận, bọn họ không hề bất ngờ." Đới Lan Quân lạnh lùng nói:
" Anh không ngờ em lại tuyệt tình như thế, đáng lẽ anh không nên để em ở bên An ninh quốc gia lâu như vậy."
" Giai nhân bên cạnh anh ít nhất có cả hàng tá nhỉ, anh làm sao còn rảnh rối để ý tới chút đồ trang trí như tôi chứ? Hơn nữa anh còn giàu có như vậy, làm gì còn bận tâm tới cái nhà đã nuôi anh lớn, còn cần gì để ý mấy vị trưởng bối ngoan cố cứng đầu nhà tôi." Đới Lan Quân mỉa mai: " Quốc gia anh còn phản bội, có việc gì anh phải bận lòng nữa."
" Không phải thế, không phải như thế." Du Thế Thành đau khổ thề thốt:" Lan Quân, em nghe anh nói, anh không bận tâm việc phản bội cái quốc gia này, cả đời chỉ có một chuyện làm anh hối hận, đó là làm chuyện có lỗi với em, với cha mẹ em ..."
"Anh thôi đi." Đới Lan Quân cắt lời:" Anh đã làm chuyện có lỗi với tôi vô số lần, nếu anh hối hận một lần anh đã chẳng làm ... Nếu những lời anh nói hôm nay tới tai cha mẹ tôi, tôi nghĩ họ vô cùng hối hận, anh biết hối hận gì không?"
" Là gì?"
" Là nuôi dạy lên một con sói mắt trắng như anh, anh nói những kẻ kia hèn hạ vô sỉ, là ung nhọt, là ký sinh trùng, còn anh là cái gì? ... Anh biết tôi ở trong phòng ngay từ đầu, anh cố tình nói cho tôi nghe chứ gì, anh biết tôi nghĩ gì không? Anh làm tôi muốn ói, anh khiến tôi kinh tởm, anh nói như thể anh có cả ngàn cả vạn nỗi ủy khuất vậy, nhưng thật không? Có ai bắt trói anh, dí súng vào đầu anh bắt anh làm những việc đó không?"
Du Thế Thành đau khổ nói:" Không, đó là lựa chọn của anh, anh không muốn biện giải gì cả."
Đới Lan Quân quệt khóe mắt, cô tắt camera là vì không muốn để Du Thế Thành thấy mình đã khóc, trước kia cô luôn nghĩ, liệu có ẩn tỉnh gì trong chuyện này khiến hắn thay đổi lớn như thế. Nhưng qua những lời hắn nói hôm nay, cô cơ hồ có thể khẳng định được, ẩn tình gì cũng không quan trọng nữa, vì con người hắn là thế, hắn không xứng đáng để cô phải nhỏ bất kỳ giọt nước mắt nào, không bao giờ tốn thêm một giọt nước mắt vì loại người này nữa:" Vậy thì anh muốn làm cái gì? Tôi biết anh không thiếu tiền, tôi càng biết anh không đơn thuần là vì báo thù, anh bày ra vụ ám sát phức tạp như thế là vì cái gì?"
" Em cho anh một câu trả lời, anh sẽ cho em một câu trả lời." Du Thế Thành nghiến răng:" Nói cho anh biết, người kia của em là ai? Là ai đã cướp em khỏi anh?"
Đới Lan Quân không chút suy nghĩ, nói luôn:" Tôi sẽ không nói cho anh biết ... Tôi chợt nhận ra, mình thật có lỗi với anh ấy, hơn hai năm qua tôi nỗ lực vì một chuyện vô nghĩa, tôi muốn lên vị trí cao hơn để biết được nhiều hơn, té ra điều tôi muốn biết không đáng đến thế."
" Cho nên anh cũng sẽ không nói cho em biết, chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi, mời đưa di động cho cảnh sát Cao đi, anh muốn thêm vào một điều bị quên." Không có được câu trả lời của Đới Lan Quân, Du Thế Thành tự hiểu, thay đổi của hắn cũng thay đổi:
Đới Lan Quân đưa điện thoại cho Cao Đông Quân, Cao Đông Quân vừa mới đưa di động lên tai, liền nghe thấy Du Thế Thành bổ xung:" Cô cảnh sát Đới đó biết rất nhiều chuyện liên quan tới đời tư của tôi, tôi muốn cơ quan hữu quan bắt giữ cô ấy, tra hỏi cho thật kỹ càng."
Cao Đông Quân câm nín, nghe hai người nói chuyện nãy giờ hắn cũng hiểu mấy phần rồi.
Đới Lan Quân giật điện thoại, tắt máy, ném lên bàn, nói:" Hắn không muốn tôi tham gia vào vụ án này vì tôi là một trong số ít người khiến hắn còn thấy liêm sỉ tồn tại, hắn chỉ đơn thuần không muốn ảnh hưởng tới kế hoạch của mình thôi."
Cao Đông Quân không bình luận gì cả, hắn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa nhìn ra ngoài, tay thì xem đồng hồ. Chẳng bao lâu sau hắn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, toàn bộ tiểu khu bị bao vây, nhìn ra ngoài chỉ thấy vô số xe cảnh sát không đếm xuể.
" Hắn đoán đúng rồi, chúng ta sắp bị cách ly đấy." Cao Đông Quân cười chua chát, hắn đã báo cáo lên nghi phạm đã chạy trốn từ lâu, bao nhiêu cảnh sát tới thế này, hiển nhiên không nhắm vào nghi phạm, mà là đối phó với bọn họ. Hắn ra mệnh lệnh cuối cùng, toàn bộ đội viên rút ra khỏi tòa nhà.
" Anh ta ít khi đoán sai lắm, chẳng qua anh ta làm sai thôi." Đới Lan Quân thở dài, những tiếng còi cảnh sát hú vang ngoài kia khiến những lời Du Thế Thành lởn vởn trong đầu cô, kết quả của hậu nhân người yêu nước là gì, mình thực sự đang phụng sự cho đất nước hay không, khi ngồi bên trên kia là kẻ thế này:
Lần này Du Thế Thành vẫn chính xác, chứng cứ bị bỏ lại, còn cả Cao Đông Quân và Đới Lan Quân đều bị đưa bị, bị cách ly với quy cách cao, chính họ cũng không biết mình bị đưa đi đâu.