Q5 - Chương 105: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (3)
Q5 - Chương 105: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (3)
Lông mày người kia dần dần giãn ra, đó là cách giải thích hợp lý nhất, tên Cừu Địch đó bất kể là rơi vào tay đám sát thủ hay là tay An ninh quốc gia đều không có kết quả tốt. Tin tức tình báo kia là thứ giết người, nhưng đồng thời cũng có thể dùng như bùa hộ thân. Phương thức xử lý này rất thông minh, chia tình báo ra, khiến tất cả người muốn có nó trở thành thần bảo hộ của y.
Người kia đi qua đi lại suy nghĩ, ánh mắt vẫn không rời Mã Thụ Thành, tuổi trên 40, người gầy gò mong manh, gian phòng này được hắn kiểm tra kỹ càng rồi, nói là tổng giám đốc chứ cũng chỉ là cái áo ngoài đẹp đẽ che đi bản chất nghèo khó mà thôi. Trong cái nhà này chẳng có thứ gì đáng giá, mỳ ăn liền, xúc xích cả đống, bia cũng xếp non nửa tủ lạnh, rõ ràng là nhân vật kiểu con rối. Hắn nói với Mã Thụ Thành:" Liên lạc với y lần nữa đi, nếu y biến mất rồi, vậy thì anh cũng phải biến mất thôi."
Mã Thụ Thành run run nhận máy, bấm một số di động khác lúc nãy, hiển nhiên là số dự phòng, không ngừng nói:" Không đâu, không đâu, cậu ta sẽ nhận máy thôi ... Nhận mau, nhận mau ... A lô, Cừu Địch, cậu đừng vứt bỏ tôi như thế chứ? Cậu gây ra chuyện gì thế? Không phải nói là cực kỳ an toàn sao, làm sao bị người ta tìm tới cửa rồi, tôi bị người ta dí súng vào đầu, cậu thì trốn mất là sao ..."
Điện thoại bị cướp mất, nam tử kia nhận lấy, giọng điệu rất lễ độ:" Chào anh Cừu, vẫn là tôi đây."
" Khỏi khách sáo làm gì, nói thẳng ra đi, có muốn thứ kia không?" Cừu Địch hỏi:
" Muốn."
" Được rồi, tôi phải ra nước ngoài mới giao dịch được, muốn có toàn bộ thì 10 triệu USD, không mặc cả."
Đây là số tiền không hề nhỏ, nam tử kia suy nghĩ một lúc, có điều vẫn đồng ý, hắn cũng đưa ra nghi vấn:" Nhưng làm sao tôi có thể tin anh được đây? Bằng cách nào tôi biết anh ra nước ngoài rồi có biến mất hay không, sao tôi biết anh ở đâu?"
Cừu Địch đưa ra phương án:" Đó chính là vấn đề tiếp theo chúng ta cần bàn bạc, nếu như anh có thể cung cấp cho tôi một con đường ra nước ngoài an toàn, tôi có thể đem tình báo gửi cho anh một nửa. Chiếc đồng hồ đó tới tay tôi, mà tôi cũng làm gián điệp thương nghiệp, tôi nghĩ đồ của gián điệp thì hẳn không phải thứ thừa thãi, tra một cái, không ngờ nhặt được báu vật ..."
Người kia tựa hồ đang suy nghĩ xem những lời Cừu Địch nói là thật hay giả, cho nên không trả lời ngay.
Cừu Địch ở phía bên kia điện thoại tiếp tục nói:" Vốn tôi chỉ muốn bán lấy tiền thôi, ai ngờ chuốc lấy phiền toái lớn như thế này. So với cái mạng nhỏ, tiền là thứ yếu, yêu cầu của tôi là, tôi sẽ đi ra biển quốc tế, còn anh thì phải nghĩ cách đưa tôi tới quốc gia không có luật dẫn độ, có thể xin tị nạn chính trị, có hộ chiếu và quyền lưu trú, nếu không miễn bàn ... Trước khi đi tôi sẽ giao cho anh 4 trên 9 chip nhớ gắn trên đồng hồ."
" Được, chuyện này tôi có thể làm được, có điều tôi lấy gì để đảm bảo anh sẽ tuân thủ giao ước?" Người kia lại hỏi:" Hơn nữa làm sao tôi biết anh có phải là vì cứu người này mà dùng kế hoãn binh không?"
" Đợi một chút, sẽ có ảnh gửi tới chiếc di động đó ngay thôi." Cừu Địch cúp máy:
Rất nhanh thôi người kia nhận được mấy bức ảnh, vừa nhìn một cái đã nổi khùng, giơ chân lên đạp thẳng vào mặt Lão Mã, Lão Mã ngã vật ra đất, đau điếng, nhưng không dám kêu.
Đó là ảnh của hắn, khi đi vào nơi này đã bị ghi hình lại rồi, vậy mà hắn lại không hề phát hiện ra camera được gắn ở đâu.
Điện thoại lại gọi tới, người kia đã không giữ được bình tĩnh rống lên:" Anh muốn làm cái gì?"
" Tôi bây giờ đã thành kẻ vong mệnh rồi thì còn cái gì mà không dám làm, khi các anh ra tay ở Trường An là tôi đã phòng bị rồi. Các anh nghe cho kỹ đây, dám giết người của tôi, tôi khiến anh phải đền mạng, dám giở trò, tôi cũng lấy mạng anh. An ninh quốc gia đang đợi đẩy bắt anh đấy ... Lựa chọn đi, hoặc là cá chết lưới rách, hoặc là ai cũng có thứ mình cần. Nghĩ kỹ rồi thì gọi điện thoại cho tôi, trước khi trời sáng, tôi sẽ xuất phát." Cừu Địch cúp máy:
Người kia suy nghĩ rất lâu, thi thoảng nhìn quanh, hắn đoán chừng ngay lúc này đây mình vẫn đang bị theo dõi, nhưng không cách nào phát hiện được camera đặt ở đâu, đối phương khó chơi tới không ngờ, chỉ là loại tôm tép mà thế này ... Quyết định rồi, hắn tới siết cổ Mã Thụ Thành ngất xỉu, đóng cửa lại rời đi.
23 giờ 30 phút, Tạ Kỷ Phong dẫn hai tên sát thủ đến vành đai bốn, trấn Ôn Tuyền, một con phố toàn quán bar, hiệu gội đầu, rửa chân, đích đến là quán bar treo tấm biển đèn màu hồng đặc biệt, hai tên sát thủ tới từ quốc gia tự do, nhìn một cái liền nhận ra đó không phải là quốc gia bình thường, bên trong toàn là nam giới, những cái đánh mắt đầy mập mờ khiến tên người Việt Nam chửi một câu bullshit.
Tạ Kỷ Phong không thèm để ý tới hai tên đó, đi quanh quán bar một lượt rồi lén lút chỉ cho hai tên đó một người.
Một nam nhân tóc dài điển trai, mặc áo khoét nách, quần jean gắn phụ kiện cầu kỳ, vóc dáng thanh mảnh, ngồi bên quầy bar cầm ly rượu, đôi mắt lim dim thưởng thức âm nhạc. Hai người đó xuống một góc chờ đợi, tới khi nam nhân đó đi vào nhà vệ sinh, bọn chúng liền đi theo phía sau, vừa khuất bóng người, lập tức một tên siết cổ bóp miệng, tên kia dí súng vào lưng, uy hiếp nam tử đó rời quán bar từ cửa sau.
Tạ Kỷ Phong thong thả thanh toán tiền, rời quán bar theo cửa trước, hắn đứng trước quán bar nhìn trái phải một lượt, mỉm cười với nam nhân đánh mắt với mình, đợi thêm một lúc đi vào cái nghĩ bên cạnh.
Nam tử kia nằm dưới đất, hiển nhiên đã được dạy dỗ một bài học rồi, Tạ Kỷ Phong đã khẽ một cái:" Thôi Tiêu Thiên phải không?"
" A, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải họ Thôi." Thôi Tiểu Thiên vội chối ngay:
Tạ Kỷ Phong quay sang dùng tiếng Anh nói với hai tên sát thủ:" Các anh nhẹ tay quá đấy, chưa đủ để hắn nói thật."