Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 889 - Q5 - Chương 106: Kinh Biến Hiện Đêm Dài Lắm Ác Mộng. (3)

Q5 - Chương 106: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (3) Q5 - Chương 106: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (3)

" Chuyện đó thì dễ thôi." Hai tên sát thủ không nương tay nữa, tên người Hoa dùng mũi bàn chân đã vào bụng Thôi Thiêu Thiên, hắn văng vào tường:

Tên người Việt Nam xông tới dẫm đũng quần Thôi Tiểu Thiên, hài hước nói:" Dù sao mày cũng không dùng cái bộ phận này, đúng không?"

Thôi Tiêu Thiên đau tới gào lên, nhưng tên kia nắm tiết tấu kêu của đối phương rất tốt, tiếng kêu vừa phát ra là hắn cho một cái tát vào miệng, đợt sau vừa kêu một phát là ăn cái tát nữa. Liên tục mấy lần tiếng kêu vừa phát ra bị chặn lại, Thôi Tiêu Thiên chỉ còn phát ra tiếng ư a như đang lên cao trào.

" Dừng!" Tạ Kỷ Phong ngăn hai người kia lại, ngồi xuống cười nói:" Giới thiệu một chút kẻ hèn này là Tạ Kỷ Phong, cậu hẳn là không biết tôi đâu nhỉ?"

Thôi Tiêu Thiên biết chứ, nhưng đáng lẽ là hắn không biết mới đúng.

" Một chuyên ra rình rập nhìn trộm như cậu, tôi nghĩ cậu không muốn biết cũng khó đấy nhỉ, bây giờ cho tôi biết, cậu có phải họ Thôi không?" Tạ Kỷ phong hỏi:

Thôi Tiêu Thiên chưa biết ứng phó ra sao, thấy đối phương muốn ra tay, vội ngăn lại:" Đừng đừng, tôi chính là Thôi Tiêu Thiên, giám đốc Tạ, chuyện này không liên quan tới tôi, tôi đâu có cướp công ty của anh."

" Nhưng tôi không tìm được kẻ cướp công ty của tôi, chắc là cậu không ngại giúp tôi đâu nhỉ?" Tạ Kỷ Phong nói bằng cái giọng ngọt nhạt phát sợ:

" Tôi cũng không ..." Thôi Tiêu Thiên vừa nói ra chữ không thì chân đau nhói, vội hét lên:" Tôi biết, tôi biết."

" Chúng ta đều là người trong nghề, nếu nói không biết thì vô lý quá rồi." Tạ Kỷ Phong rất hiểu Cừu Địch, y không phải tuýp người chơi theo kiểu con sói cô độc, trước giờ y thích làm con sói đầu đàn, đi đâu cũng kéo cả đàn theo sau, những kẻ liên quan tới y, bất kể là ai, nhìn có vẻ không vai trò gì mấy cũng đều trong bầy đàn này, hơn nữa mấy tên này thành viên nòng cốt, chẳng lý do nào không biết tung tích của y:

" Có điều anh tới muộn rồi, cậu ta vướng phải chuyện lớn, không dám thò mặt ra, nói không chừng hiện giờ giống anh, đều chạy trốn rồi."

" Thế à, vậy thì đúng là chuyện mừng, tôi phải đi chúc mừng cậu ấy mới được. Nói cho tôi biết, Cừu Địch đang ở đâu?"

" Biết rồi liệu anh có giết người bịt miệng không, ở trong cái giới này ai cũng biết anh là kẻ không giữ đạo nghĩa giang hồ." Thôi Tiêu Thiên cảnh giác nói:

" Ồ, cậu hiểu rồi đấy, đối với thằng biến thái như cậu thì cần gì phải nói tới đạo nghĩa chưa?"

Tạ Kỷ Phong cười to, phất tay, một tên đi lấy xe, lát sau xe tới, Thôi Tiêu Thiên bị dí súng ép lên xe.

Xe mới đi được một đoạn thì bị tắc, à, không phải bị tắc, phía trước có chốt chặn, rõ ràng là mới lập nên, đây là kiểu truy lùng quen thuộc của cảnh sát, lập chốt chặn ai đi qua không biết nếp tẻ cứ ngó mặt một cái đã.

Hiệu quả của hành động này thường rất nhỏ, nhưng tác dụng gây sức ép tâm lý không nhỏ, ít nhất khiến nghi phạm lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng, từ đó dẫn tới sai lầm không xa.

Tất nhiên chẳng ai nói thế cả, nhưng mọi người đều cũng chỉ có tác dụng đó thôi, chứ tỉ lệ nghi phạm bị chặn lại ở chốt kiểm tra thế này à, xấu hổ không viết lên báo cáo được.

Hiệu quả đúng là có.

Tên Việt Nam tay hơi run, không run sao được nói tiếng Hán chẳng lưu loát, dù là được huấn luyến, tố chất tâm lý hơn người đi chăng nữa, hắn hiểu trong hoàn cảnh thế này, người nước ngoài luôn bị nghi ngờ, tay bất giác sờ súng, hắn sẽ không ngoan ngoãn để người ta bắt đâu.

Tạ Kỷ Phong ngồi ở ghế phụ lái giữ tay hắn lại, nhanh tay nhét cho hắn cục bông vào mồm, nói với hắn đừng nói gì, người ta hỏi cứ ừ ừ là được. Quay đầu lại Tạ Kỷ Phong lấy nửa chai rượu hất lên mặt Thôi Tiêu Thiên, tên người Hoa đe dọa, mày dám nói tiếng nào, tao giết ngay lập tức.

Súng bị dí vào lưng, Thôi Tiêu Thiên làm sao dám ú ớ gì, xe dừng lại, cảnh sát giao thông đưa tay chào, Tạ Kỷ Phong vươn người ra đưa giấy phép lái xe, giấy thông hành, chỉ Thôi Tiêu Thiên nằm trong lòng tên người Hoa:" Người anh em chúng tôi uống say, chúng tôi đưa về."

" Đi đêm cẩn thận nhé." Cảnh sát giáo thông đứng lên chào, dặn dò rồi ra hiệu cho xe đi:

Xe tiếp tục lên đường, không có vấn đề gì, tên người Việt Nam nhìn cảnh sát giao thông qua gương chiếu hậu, giải thích:" Bọn cảnh sát cảnh sát Mỹ mà chặn xe lại kiểm tra là không dễ qua đâu, chúng cứ thấy người phương Đông hoặc da đen lái xe, ăn mặc xoàng xĩnh một chút thì đều cho là ăn trộm. Một khi bị chúng dừng xe lại là rắc rối không nhỏ."

Tạ Kỷ Phong "à" một tiếng, hiểu vì sao tên này vừa rồi lại định rút súng. Hắn ở Mỹ không lâu, hơn nữa đa phần ở trong nhà ít đi đâu, trừ đám hàng xóm lắm chuyện khiếu nại đủ thứ chuyện thì cũng không tiếp xúc mấy với cảnh sát Mỹ.

Có điều Tạ Kỷ Phong có thể hiểu áp lực của cảnh sát bên đó khi mà số súng nhiều hơn số dân, bọn họ tất nhiên phải hành nghề trong trạng thái căng thẳng nhất định.

Ngược lại ở Trung Quốc này, có thể nói là quốc gia quản chế súng nghiêm ngặt nhất thế giới, đến cảnh sát còn quá nửa không biết dùng súng nói gì tới người dân, cách làm việc cũng nhẹ nhàng hơn.

Cũng chỉ là vài ý nghĩ thoáng qua trong đầu thôi, Tạ Kỷ Phong không định thảo luận vấn đề súng đạn ở bên kia đại dương xa xôi, quay về chuyện trước mắt:" Nói đi, Cừu Địch ở đâu, thời gian không còn nhiều, đừng ép tôi."

" Thực ra anh không cần tìm cậu ta đâu, cậu ta truy lùng anh suốt thời gian qua đấy, cậu ta sớm tới thôi." Thôi Tiêu Thiên bất ngờ nói:

" Cái gì?" Tạ Kỷ Phong sững người, hắn quay hẳn lại nhìn Thôi Tiêu Thiên, tên đó trông không còn sợ hãi như mới bị bắt nữa, hắn không tin:" Không thể nào, tôi trở về làm gì có mấy người biết .... A, Đường Anh biết, không lẽ nào, không thể, cô ta phản bội Cừu Địch, làm gì có mặt mũi tìm cậu ta, hơn nữa cô ta làm thế chẳng được lợi lộc ..."

Đúng lúc này di động trên người Thôi Tiêu Thiên kêu, tên sát thủ người Hoa lấy ra, đưa cho Tạ Kỷ Phong. Tạ Kỷ Phong nhìn số lạ, không hiện tên hỏi Thôi Tiêu Thiên:" Ai thế?"

" Cừu Địch đấy, cậu ta tìm ra anh rồi." Thôi Tiêu Thiên cười nhạt:

" Đừng bốc phét." Tạ Kỷ Phong nhận máy nhưng không nói gì cả:

Không ngờ bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc:" Lão Tạ, anh càng sống càng đi xuống rồi đấy, luân lạc tới mức ra đường đánh cướp rồi à?"
Bình Luận (0)
Comment