Q5 - Chương 107: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (4)
Q5 - Chương 107: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (4)
Câu nói này làm Tạ Kỷ Phong sợ hãi tới vội vàng bịt ngay di động lại, đầu quay tứ phía tìm kiếm, không sao hiểu được vì sao Cừu Địch lại biết chuyện hắn làm. Hắn nhìn cả trước lẫn sau, không thấy ai bám theo, Thôi Tiêu Thiên là một mục tiêu ngẫu nhiên, hắn nhắm vào tầng quản lý của Cáp Mạn.
Giọng của Cừu Địch vẫn truyền ra:" Người anh bắt được chính là quản lý cấp cao của DTM đấy, làm gián điệp lâu năm mà không biết DTM làm nghề gì ả? Ngu xuẩn tới mức độ đó sao, hai năm qua anh mắc hội chứng lú lẫn tuổi già rồi hả?"
Vừa nhắc tới DTM là Tạ Kỷ Phong hiểu ngay, lột đồng hồ đeo tay của Thôi Tiêu Thiên, cả đai lưng, kiểm tra cả cúc áo, phát hiện ra rất nhiều thiết bị giám sát cỡ nhỏ, lục túi tên đó còn tìm ra thứ giống thiết bị thu phát ... Mức độ thiết bị điện tử cỡ nhỏ trên người tên này phải nói là điên rồ, như toàn thân hắn là cái triển lãm thiết bị nghe nhìn trộm vậy. Tạ Kỷ Phong lạnh gáy cúp ngay điện thoại, nhất thời không biết phải làm sao, giải thích cho tên sát thủ, cả hai cũng sững người.
Đúng lúc này, cứ như trêu ngươi người ta, di động báo có tin nhắn gửi tới, mở ra xem một phát là loạt bức ảnh, đều là hình ảnh bọn họ, rõ ràng tới từng đặc trưng gương mặt, toàn bộ quá trình chúng hành hung Thôi Tiêu Thiên bị chụp hết rồi.
Chọn nhầm người rồi, sớm biến đối phương là tên biến thái thích rình mò người ta, nhưng không ngờ lại biến thái tới mức độ này.
Thôi Tiêu Thiên như đọc được ý nghĩ trong đầu Tạ Kỷ Phong lúc này, nói:" Anh không cần phải trách bản thân, Cừu Địch rút kinh nghiệm từ chuyện lần trước rồi, cậu ta biết anh sẽ giở trò gì, nên toàn bộ nhân viên Cáp Mạn, từ quản lý tới nhân viên thông thường đều trang bị kiểu này, anh đụng vào ai thì kết quả cũng như nhau thôi."
Tên người Hoa nổi khùng muốn đấm Thôi Tiêu Thiên báo đáp, Tạ Kỷ Phong quát ngăn, tên đó hậm hực thu tay. Cái điện thoại đáng ghét lại reo rồi, Tạ Kỷ Phong không nghe không được, nhận máy một cái nói ngay:" Giỏi, cậu tiến bộ đấy, đã đào sẵn hố để đợi tôi nhảy xuống đấy à?"
" À, loại người đê tiện hẹp hòi như anh, làm sao có thể không đề phòng được. Đừng nói lời thừa thãi nữa, thả người, cút xéo, tôi sẽ không gây rắc rối cho anh." Cừu Địch nói ngăn gọn:
" Hình như rắc rối của cậu còn lớn hơn tôi đấy chứ, cậu còn rảnh mà gây rắc rối cho tôi à?" Tạ Kỷ Phong thăm dò:
" À, tôi đúng là có chút rắc rồi, khả năng sẽ thành loại vong mệnh thiên nhai giống anh thôi. Có điều chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, tôi vẫn có thể bỏ thời gian ra chiếu cố anh, không tin anh cứ thử xem tôi có xử lý được anh không?" Cừu Địch đe dọa:
Tạ Kỷ Phong thấy mình đang trên con đường không một bóng người, thời gian là không giờ, thằng nhãi này không trừ bỏ, sẽ thành tâm ma cả đời của hắn, nghiến răng nói:" Tôi muốn đấy."
" Vậy thì nghe rõ đây, anh đang ở trên chiếc xe Volkswagen biển K2307, xe hướng tới Thông Châu, vừa qua cột mốc 32 km. Năm phút sau sẽ có hai chiếc xe bắt kịp anh, lúc đó tôi sẽ báo cảnh sát, anh thậm chí còn chẳng lên được đường cao tốc đâu. Đang dùng giấy phép giả chứ gì? Du Thế Thành giết Chu Duy Dân, tống tiền những tên đồng bọn khác, cùng thời gian anh trở về ... Cảnh sát liệu có đem anh và mấy vụ giết người này liên hệ với nhau không?" Cừu Địch thong thả nói ra từng thông tin một, mỗi lời nói như nện mạnh vào tim người ta:
Làm sao y biết được chứ? Tạ Kỷ Phong thiếu chút nữa thốt ra câu đó, tên này là yêu quái sao?
" Ái chà, trong đầu đang nghĩ vì sao tôi biết được đúng không? Chuyện tôi biết còn nhiều lắm, ví như anh đang làm việc cho Du Thế Thành chứ gì ?" Cừu Địch nói tới đây dừng lại một chút, bên kia vẫn im lặng, vậy thì y đoán đúng rồi :" Du Thế Thành vì sao dùng anh, anh thì đánh đấm được gì chứ ... À, tôi hiểu, anh rất thông thạo Bắc Kinh này, anh làm dẫn đường chứ gì, vậy thì hai tên sát thủ ... Ái chà chà, tôi trúng số rồi, chuyến này có khi tôi còn lấy được tiền thưởng ấy chứ."
" Cậu đúng là tiến bộ đấy, nhưng nghĩ tôi là ai chứ, không phải nghé con mới ra đời để cậu dọa đâu, cứ đoán nữa đi trí tưởng tượng rất phong phú." Tạ Kỷ Phong cứng rắn nói, Cừu Địch chỉ suy đoán, y không có chứng cứ gì hết, nếu tâm lý yếu một cá sẽ bị y khai thác ngay:
" Sắp rồi, trước mặt anh sắp có một cái cầu cao, đi lên đó một cái là nhìn thấy xe đang tới ở phía sau thôi. Thật ngại quá, hiện giờ nhân thủ của tôi nhiều tới mức không biết dùng sao cho hết, tiền bạc lại còn dư dả thế này, cho nên phái luôn mấy chục người tới ... Tôi không tin anh có súng máy đâu. Nếu được thì cảm phiền anh đỗ xe lại ở bên đường, nếu không ..." Cừu Địch đưa ra thông điệp cuối cùng:" Húc chết mày!"
Điện thoại cúp rồi, Tạ Kỷ Phong không kìm nổi nữa, quay đầu lại nhìn thấy hai chiếc xe đang phóng tới, đều là loại Mercedes thương vụ cỡ lớn do BAIC Motor sản xuất, loại xe này tốc độ cao, chở nhiều khách. Hai chiếc xe đó phóng như bay, thoáng cái một chiếc đã vọt qua xe của họ, lắc trái lắc phải chặn đầu, một chiếc lầm lũi bám theo sau, xe cỡ nhỏ của họ không cách nào đấu được.
Do dự mất vài giây Tạ Kỷ Phong nói:" Mau, mau dừng xe."
Đấu xe rõ ràng không nổi, lái xe đành từ từ giảm tốc độ lại, đỗ bên đường, tay rút súng cầm sẵn, nhưng hắn không xuống xe. Người trên hai chiếc xe kia thì khác, ào ào nhảy xuống, trước sau đều có mười mấy người, toàn bộ cầm ống sắt, kéo lê trên mặt đường, trong đêm khuya phát ra tiếng leng keng tới rợn cả người. Đến khi bọn họ bao vây quanh xe, Tạ Kỷ Phong nhìn rõ hơn, mỗi người còn cầm một cục xi măng, định dùng làm vũ khí tầm xa.
Bắn, hay không bắn? Bắn nói không chừng dọa được đám người này bỏ chạy, nhưng nếu không dọa được, vậy thì bọn họ chết là cái chắc.
Điện thoại lại gọi tới, người trong xe đều giật mình, tuy đều đã biết trước, Tạ Kỷ Phong nhận máy, trong điện thoại Cừu Địch nói thẳng:" Thả người đi."
Tạ Kỷ Phong không dám thử, hắn không muốn lật thuyền trong mương thế này, hơn nữa dây dưa để xe khác đi qua nhìn thấy báo cảnh sát thì gay go to, ngăn hai tên sát thủ không ra tay, nói:" Thả người."
Thôi Tiêu Thiên cạch một tiếng mở cửa ra, đi xuống xe còn quay đầu nhổ vào mặt thằng người Hoa một cái, đàng hoàng chỉnh lại áo rồi mới đi vào đội ngũ. Hắn ngồi vào xe phía trước, hai xe nhanh chóng rút lui không hề gây phiền phức.
Bên này xe cũng đi luôn, chiếc cầu thoáng cái đã không còn bóng người, vắng vẻ như đã từng.