Q5 - Chương 108: Đường khó đi lối này chẳng bằng phẳng. (1)
Q5 - Chương 108: Đường khó đi lối này chẳng bằng phẳng. (1)
Đi một quãng, không thấy có dấu hiệu khả nghi nào, có vẻ Cừu Địch nhận người xong không làm gì hết, nhưng Tạ Kỷ Phong chẳng thấy thoải mái hơn, điện thoại vẫn thông, bình tĩnh nói:" Thật ra tôi tìm cậu là vì chuyện khác, không liên quan tới ân oán giữa chúng ta."
" Thôi, tôi chẳng rảnh mà quan tâm đâu, giờ tôi còn thảm hơn anh, bị đưa vào lệnh truy nã rồi ... Lão Tạ này, giữa chúng ta đâu có thù oán gì không giải quyết được đúng không? Năm đó anh kiếm được mấy trăm triệu hả ... Tôi thì trắng tay. Vừa vặn ứng với câu nói năm xưa của anh, chúng ta tới cuối cùng không thành kẻ lõi đời thì thành loại cặn bã ... Bây giờ thì tôi với anh đều thế này, đều là cặn bã cả rồi, thế mà còn cắn xé nhau có phải là ngu xuẩn không?" Cừu Địch cảm thán:
Điều này Tạ Kỷ Phong sinh đồng cảm sâu sắc, ngẩn ngơ mất mấy giây nói:" Đúng thế, đi sai một bước, toàn bộ đều chệch hướng."
" Tôi tin trong lòng mỗi người ít nhiều đều có mặt thiện, ví như anh trước kia, muốn chuyển công ty cho tôi, hẳn cũng có phần nào đó lo cho sinh kế của những người ở lại đúng không? Tôi cướp công ty của anh, đúng thế, nhưng tôi đối xử với họ không tệ ... Hứa với tôi, đừng tìm những người đó nữa, cuộc sống này chẳng ai dễ dàng. Nếu anh thấy còn hận tôi, tìm tôi đi, chúng ta mới là đối thủ cùng tầm với nhau, trút giận lên người không liên quan không phải kém quá à?" Cừu Địch dẫn dắt:
" Được, tôi hứa với cậu, ân oán gì cũng chỉ là chuyện riêng của chúng ta ..." Tạ Kỷ Phong nhận lời, một mặt chuyện này rõ ràng vô ích rồi, người ta có đề phòng, hai nữa cũng muốn lấy chút thiện cảm để thương lượng điều tiếp theo:" Tôi tìm cậu là vì chuyện khác."
" Đừng nói với tôi là anh muốn cái đồng hồ Patek Philippe nhé ... Tôi bị cái đồng hồ đó hại thảm rồi, đúng là được không bằng mất." Cừu Địch than thở:
Đúng là trong tay y, dễ nói chuyện hơn rồi, Tạ Kỷ Phong vội nói:" Đúng là tôi muốn có nó."
" Vậy thì không may rồi, tôi đã tìm được người mua, hình như là tên quỷ Nhật Bản, tuy hắn nói tiếng Trung cũng khá đấy, nhưng tôi nghe ra được. Dù sao người gì cũng không quan trọng, sáng mai sẽ giao dịch, tôi cần phải xuất cảnh, tôi lớn thế này chưa từng ra nước ngoài, không có người giúp không làm được ..." Cừu Địch bất đắc dĩ nói:" Thế nên đành thỏa thuận với họ thôi, bên An ninh quốc gia đang truy lùng tôi khắp nơi, Bao Tiểu Tam bị bắt rồi, Bảo Lỗi cũng đi trốn rồi, tôi không phải lo mấy thằng khốn như anh không tìm được mình nhắm vào nhân viên Cáp Mạn thì cũng đi từ sớm ... Thôi, cúp máy đây, tôi chuẩn bị chuồn ... "
" Khoan khoan ... Tôi thấy chúng ta vẫn có thể thương lượng được ... Tôi có thể đảm bảo với cậu, chỗ tôi có con đường tốt hơn ... Hơn nữa tôi đảm bảo với cậu, An ninh quốc gia sẽ không bắt được." Tạ Kỷ Phong ra hiệu cho tên lái xe quay đầu trở lại Bắc Kinh, kế hoạch thất bại nhưng hi vọng vẫn còn:
" Anh đừng có bốc phét lừa tôi, đến Lão Đổng còn chẳng bảo vệ được tôi nữa là ... Làm như bên An ninh quốc gia nghe anh vậy." Cừu Địch không tin:
" Đương nhiên là có thể rồi, nếu không làm sao tôi biết chiếc đồng hồ đang ở trong tay cậu chứ? Nguyên chủ nhân của nó là Trung Dã Huệ Tử đúng không? Là do cậu và Bao Tiểu Tam tìm thấy nhà an toàn của cô ta, Bao Tiểu Tam là tên có tính trộm cắp vặt, nên cậu ta thuận tay dắt dê lấy đi cái đồng hồ, cậu thì mua lại với giá 5000 đồng ...”
“ Tôi biết trong tay cậu có một hacker cực kỳ cao cấp, có thể xâm nhập dễ dàng vào biệt thự số 81 thì cũng có thể mở được tầng bảo mật trong chiếc đồng hồ ... Nhưng mở ra bí mật đó không khác mở chiếc hộp pandora, khiến cậu không còn đường quay đầu nữa. Nay chuyện tới mức này rồi, dù cậu có tự thú giao nộp đồng hồ, cũng bị giam mười năm, mười lăm năm. Với tình báo mẫn cảm ở trong đó, họ sẽ còn giam cậu cho tới khi khắc phục hậu quả, để cậu dù có bản lưu nào bên ngoài thì cũng không gây hậu quả nữa ... Thế nào, tôi biết đủ nhiều đấy chứ?" Tạ Kỷ Phong đã đọc tài liệu mật của An ninh quốc gia, hắn hiểu rất rõ tình cảnh khốn khó của Cừu Địch:
Bây giờ đứng giữa hai lựa chọn, giao nộp cái đồng hồ rồi đi tù hay là bỏ trốn bán lấy số tiền lớn sống giàu sang ở nước ngoài, Tạ Kỷ Phong thấy không khó lựa chọn.
" Sao im lặng thế, nói đi chứ, cậu luôn là người dám làm dám nhận mà." Tạ Kỷ Phong khích:
" Lão già được lắm, xem ra tôi sai, anh không phải là già cả lẩn thẩn, mà là gừng càng già càng cay." Cừu Địch thở dài thỏa hiệp:" Vậy anh nói đi, anh có thể an bài tôi đi thế nào? Cứ nói làm sao đi được đã, còn chuyện tiền nong đợi đi được rồi nói sau."
Bây giờ người nắm đằng chuôi là mình rồi, Tạ Kỷ Phong thong thả:" Chuyện này thì phải xem tình báo trong tay cậu là thật hay giả."
" Chuyện đó thì đơn giản, tôi có thể gửi cho anh vài tài liệu ... Trong chiếc đồng hồ đó gắn 9 chip nhớ ở mặt sau nắp đồng hồ, trông qua chỉ như thứ để trang trí, đúng chứ? Dữ liệu có thể gửi cho anh giám định ..." Cừu Địch nói tới đó thì dừng lại một chút, giọng điệu tỏ ra rất nghi ngờ:" Xét quan hệ và chuyện chúng ta trải qua trước đây, tôi không thể tin anh được, số lần anh hại tôi không chỉ một lần."
" Bây giờ tôi còn có khả năng hại cậu nữa sao? Ảnh của ba chúng tôi bị cậu chụp được rồi, nếu cậu muốn, tôi chẳng cách náo xuất cảnh được, tôi làm sao dám?"
" Nghe có vẻ đúng đấy, nhưng tôi vẫn cảnh cáo anh, đừng giở trò, nửa đời sau của tôi dựa vào cái này mà sống, anh mà làm trò gì, chớ trách tôi kéo anh chết cùng."
Không lâu sau Tạ Kỷ Phong nhận được một liên kết gửi qua tin nhắn điện thoại, hắn qua đó vào một trang web, sau khi xem qua nội dung trên đó hắn liền chuyển qua bên bờ kia của Đại tây dương, lặng lẽ chờ đợi kết quả.