Chương 89: Kịch ở sau lưng. (5)
Chương 89: Kịch ở sau lưng. (5)
" Cho nên từ trong tình thế này, cô nên nhìn thấy ..." Tạ Kỳ Phong nhắc nhở:
" Nguy cơ! Ở nơi mà pháp chế không kiện toàn, giám sát qua loa đó, người của chúng ta ở đó sẽ rất nguy hiểm!" Đường Anh lo lắng, có một đồng nghiệp từ công ty khác cũng đang tiến hành điều tra đã đủ nguy hiểm rồi, huống hồ là còn sắp xảy ra vụ tranh đoạt khó lường:
Tạ Kỳ Phong nghe vậy thì ngớ người mất một lúc, sau đó cười phá lên, hắn ít khi cười to như vậy. Cười cho Đường Anh có chút xấu hổ, cô biết mình nói sai rồi, ngượng ngùng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
" Muốn vươn lên được trong cái nghề này, cô phải kéo giới hạn đạo đức của mình xuống, nâng cao nhãn quang của bản thân lên. Suy nghĩ của tôi vừa vặn trái ngược với cô, đây khả năng là một cơ hội để công ty chúng ta thu được lợi nhuận cao hơn."
Đường Anh thoáng nhíu mày lại, cô mơ hồ nắm bắt được điều gì, nhưng không chắc chắn lắm:" Ý anh là, nếu như có một lần giao phong, đối phương khả năng vẫn cần tin tức của chúng ta."
" Có làm ăn thì ắt có gián điệp, tình báo ở tiền tuyến là đôi mắt của bọn họ, đâu thể nào bọn họ lại bịt mắt lại đấu với địa đầu xà đương địa, có lẽ bọn họ sẽ ra tay trong thời gian trước mắt thôi, nên mới giữ người của ta ở đó. Thế nên giờ tôi đang tính, chúng ta nên ra giá bao nhiêu mới thích hợp đây?" Tả Kỳ Phong cười vui vẻ:
Đường Anh ngây ra nhìn Tạ Kỳ Phong, cái dáng vẻ tự tin đó khiến cô mê mệt, không thể không thừa nhận, giám đốc Tạ có nhãn quang, đã tính tới làm sao lợi dụng người ta để sinh ra giá trị lớn nhất rồi, vừa nãy còn chửi Tạ công công, từ bỏ hi vọng hão huyền, giờ lại bị hắn thu hút. Đường Anh ổn định tinh thần, nhắc:" Tôi thấy chúng ta vẫn nên kết thúc hợp đồng củ, lập hợp đồng mới, ít nhất giá cả tính theo hợp đồng tiêu chuẩn, tránh lẫn lộn."
" Cô nói đúng, như vậy gọn gàng hơn, có điều tôi thấy giá hẳn phải tăng lên, thao túng một sản nghiệp cỡ lớn giá trị mấy trăm triệu này, chút tiền tư vấn quả thực chẳng đáng kể gì. Cô phải chuẩn bị tâm lý đi, đối phương chắc chắn thăm dò ý tứ của cô trước, họ sẽ muốn biết có thể tiến thêm một bước thu thập tình báo để bước vào cuộc chiến không, cô đùn đẩy với họ, thăm dò năng lực chịu đựng của đối phương." Tạ Kỳ Phong trực tiếp ra chỉ thị:
Đường Anh gật đầu:" Giám đốc yên tâm, chuyện này không khó."
" Vậy thì tốt, cơ hội đều là do bản thân tranh thủ, mấy vị chủ quản trong công ty của chúng ta, trừ cô ra thì đều có mạng lưới quan hệ của mình. Nói một cách chuẩn xác hơn thì bao gồm cả tôi, đều có kênh tin tức riêng, nếu như cô muốn làm lâu dài trong nghề này, muốn có được thành tựu, muốn làm tốt hơn người khác, chứ không phải là nhận vài nghìn tiền công mà công ty trả, vậy tới lúc cô cần tạo dựng quan hệ của mình rồi." Đây coi như là lần đầu tiên Tạ Kỳ Phong thiện chí chỉ dẫn cho Đường Anh:" Tôi biết cô tốt nghiệp chuyên ngành pháp luật, trở nên mẫn cảm và phản cảm với bốn chữ gián điệp thương nghiệp. Nhưng trên thực tế xã hội bây giờ, nếu không có những giản điệp thương nghiệp có mặt khắp nơi này, thì ngay cả những công ty tóp 500 của thế giới cũng sẽ sụp đổ."
" Tôi có thể nâng đỡ cô, cho cô cơ hội, nhưng nếu cô không nhanh chóng thay đổi tư duy, không thích ứng được, thì cô sẽ bị đào thải thôi, tôi sẽ tìm người khác."
" Tôi biết, giám đốc Tạ, tôi sẽ nỗ lực." Đường Anh trang trọng đáp, có thể được nghe chỉ bảo từ nhân vật hàng đầu trong nghề, là cơ điều quý giá, cho dù lời chỉ bảo đó không làm cô thoải mái:
" Được rồi, giờ tôi phải xem tài liệu, những chuyện tiếp theo đều do cô xử lý, nếu Trương Chính Hòa liên hệ với cô, nhất định phải nắm bắt chừng mực, đừng để hắn đạt mục đích dễ dàng, đừng để hắn nghĩ chúng ta lấy được tình báo một cách đơn giản, đồng thời đừng để hắn cho rằng chúng ta không thể tiếp cận tình báo cao hơn." Tạ Kỵ Phong nói xong thì ánh mắt di chuyển tới màn hình vi tính, kết thúc trò chuyện:
" Tôi hiểu rồi." Đường Anh đứng dậy khẽ nói, lúc cáo từ, trong lòng tựa hồ còn vướng mắc, đi được vài bước đã quay đầu:
Tạ Kỳ Phong thấy cô còn chưa đi, hời hợt hỏi:" Còn chuyện gì nữa?"
" Ừm, mấy người kia, ý tôi nói người ở trấn Truân Binh liệu có nguy hiểm không? Theo như tin tức chúng ta nắm giữ, lịch sử phát tích của Bằng Trình không hay ho gì, thủ đoạn của họ có vấn đề ... Nếu như gặp phải loại tình huống đó, người của chúng ta phải làm sao?" Đường Anh đem lo lắng của mình nói ra, trước nay cô chỉ làm việc trong văn phòng cùng đống tài liệu pháp luật, khó tránh khỏi bất an:
Tạ Kỳ Phong mặt lạnh tanh hỏi ngược lại:" Cô thử nói xem, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, nghiêm khắc dựa theo pháp luật mà nói, chúng ta có phải chịu trách nhiệm gì không?"
À đúng rồi, bản hợp đồng lao động chỉ có ký tên của bên B toàn bộ nắm trong tay Đường Anh, nội dung giao ước là, khi bọn họ trở về mới được đơn vị sử dụng ký hợp đồng hoàn chỉnh. Vì vậy nghiêm khắc mà nói, bây giờ giữa bọn họ và Cáp Mạn ... Hoàn toàn không liên quan gì hết.
" Tôi hiểu rồi." Đường Anh không nói gì thêm, khẽ khép cửa lại:
Hiện thực luôn làm lòng người nguội lạnh, chân tướng luôn làm người ta ghê sợ, Đường Anh ngồi ngây ra trong gian ngăn cách ở phòng làm việc, cô cứ có cảm giác như bị mắc xương trong cổ, có chút bức bối ở trong lòng, không biết thổ lộ với ai.
Đi làm cũng nhiều năm rồi, trải qua rất nhiều việc, đồng nghiệp hãm hại, người trong nghề phỉ báng, người dưới lừa dối, cấp trên quấy nhiễu, dù ngay cả người trong cùng văn phòng cũng kèn cựa đánh đá. Thế nên sự vô tình vô nghĩa của Tạ Kỳ Phong cũng chẳng phải là trải nghiệm gì mới mẻ với cô, công ty nào mà chẳng theo đuổi lợi ích tối đa, đây là thủ đoạn để bọn họ né tránh mọi nguy hiểm.
" Hi vọng chuyện này mau chóng kết thúc."
Đường Anh an ủi bản thân như thế, cô hi vọng chuyện sẽ không nghiêm trọng như dự đoán, có lẽ là tâm lý mình u ám quá thôi, cứ thích nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu.
An ủi chẳng có hiệu quả, hết giờ làm, Đường Anh nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt, trên màn hình hiển thị ba chữ "giám đốc Trương", cô bỗng nhiên có chút hồi hộp. Có điều Đường Anh bình tĩnh lại rất nhanh, miệng nở nụ cười nghề nghiệp, giọng ngọt ngào nhận máy:" Giám đốc Trương, chào anh ... Tôi đang định gọi điện thoại cho anh đây ..."
Một cuộc nói chuyện không có nội dung thực chất nào, chỉ có một lời mời ăn cơm vào ngày kia, điều này chứng tỏ rằng, chuyện còn chưa xong.