Q5 - Chương 110: Đường khó đi lối này chẳng bằng phẳng. (3)
Q5 - Chương 110: Đường khó đi lối này chẳng bằng phẳng. (3)
Hai người trao đổi vài câu rồi kết thúc, Tạ Kỷ Phong cầm lấy chiếc di động mà Thôi Tiêu Thiên để lại, đã không còn pin nữa, hắn mở cửa sổ xe ra, ném thẳng ra ngoài. Tiếp đó lại gọi điện cho Cừu Địch, bên kia nhận máy rất nhanh, có vẻ đang nóng lòng đợi điện thoại, Tạ Kỷ Phong nói:" Tôi đã gửi kế hoạch vận chuyển cho cậu rồi đấy, tiền càng không phải là vấn đề."
" Được thôi, để tôi xem đã." Cừu Địch không nói nhiều:
Tạ Kỷ Phong gọi vội:" Khoan cúp máy, nhóm người khác thì cậu định ăn nói thế nào?"
" Đó là chuyện của anh, đại cô nương kiếm nhà chồng còn đi xem mấy nhà cơ mà, ai lợi hại hơn thì tôi đi theo người đó. Cảnh cáo, đừng có để tôi phát hiện ra anh giờ trò mèo đấy." Cừu Địch lặp lại cảnh báo trước đó:
Tạ Kỷ Phong cũng nghi ngờ:" Chẳng lẽ tôi không đáng để cậu tin tưởng một lần hay sao? Toàn bộ gia sản của tôi cũng đặt vào chuyện này, tôi còn đang nghi cậu đào hố chôn tôi mới đúng. Theo những gì tôi hiểu về cậu thì cậu không nên đi tới nước này chứ."
" Chẳng phải giống nhau sao? Tôi luôn nghĩ anh luôn ngồi vững trên đài câu cá, chuyện nguy hiểm người khác gánh, anh ngồi đêm tiền thôi, ai ngờ anh làm chuyện ngu xuẩn tưởng là thông minh để rồi luân lạc tới mức này. Bớt vớ vẩn đi, bây giờ chúng ta giống nhau, trừ bản thân thì chẳng tin ai, tốt nhất anh nên tìm cách giữ lấy cái mạng cho tôi, nếu không tất cả đều xong hết."
" Ha ha ha, nghe cậu nói thế có vẻ độ đáng tin không thấp."
Khi Tạ Kỷ Phong cúp điện thoại thì hắn đã biết Cừu Địch đang trên đường cao tốc tới Thiên Tân.
Xe lao vun vút, cảnh đêm trôi vùn vụt, ngồi trong xe không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, chỉ có biển chỉ đường màu vàng dẫn tới phương xa.
Kỳ Liên Bảo đang lái chiếc xe Aston Martin trị giá cả mấy trăm vạn của ông chủ La, gương mặt hết sức tập trung. Cừu Địch ngồi ở ghế phụ lái liên tục gọi điện thoại, đến khi đặt máy xuống thì đã là 2 giờ sáng. Kỳ Liên Bảo nhắc:" Cậu nghỉ chút đi, phải mấy tiếng nữa mới tới nơi cơ, dưỡng sức rất quan trọng."
Tên này đúng là trấn định, buổi sáng đánh tàn phế một người, lại bị giam trong phân cục cảnh sát nửa ngày, ra một cái liền ngựa không ngừng vó lên đường, chẳng có vẻ gì bất ổn. Cừu Địch nhìn hắn thậm chí không hề mệt mỏi, ngược lại còn hứng thú, cái loại người này e là trời sinh ra đã thích sống trong nguy hiểm, khẩn trương và kích thích.
" Lúc anh tới tìm tôi, tôi tưởng anh chỉ muốn quy ẩn giang hồ, không mang thế sự chứ, giờ nhận ra giống như bị nghiện ấy, anh không cai được." Cừu Địch trêu chọc:
" Cậu thì có khác gì đâu, chuyên đâm đầu vào rắc rối còn gì." Kỳ Liên Bảo đáp trả:
Cừu Địch sờ lên ngực, nhịp tim của y rất mạnh:" Đúng, hình như tôi thích như thế, nếu máu trên người mà lạnh đi, vậy có khác gì là chết rồi đâu."
" Ha ha ha, trong tù có một lão già nói giống cậu, con người lúc nào cũng phải tranh đấu với số mệnh, ai buông xuôi là thua rồi. An nhàn à, đời này chúng ta chắc là không có cái chuyện đó đâu." Kỳ Liên Bảo cười:
Cừu Địch hạ chỗ ngồi thấp xuống, ngả người ra sau, cảm giác lưng giãn ra, cứ luôn mồm khen cái xe này dễ chịu, y biết mình phải ngủ dưỡng sức, nhưng trong lòng hưng phấn quá độ, nhắm mắt lại rồi mà không có chút cảm giác muốn ngủ nào, gợi chuyện:" Lão Kỷ, anh không hỏi xem chúng ta làm gì à?"
" Cậu muốn nói thì sẽ nói, tôi hỏi thành thừa à? Cậu không muốn nói, tôi hỏi cậu sẽ lừa tôi, tôi không thông minh bằng cậu, chẳng phân biệt được thật giả."
" Ồ, đi có mấy năm mà anh thành triết gia rồi. Nếu tôi nói với anh, tôi đi đang đi liên hệ với gián điệp nước ngoài, hơn nữa lấy một khoản tiền lớn rồi chạy ra nước ngoài, anh có giúp tôi không?"
" Tôi sẽ giúp." Kỳ Liên Bảo trả lời chắc nịch, rồi bổ xung thêm:" Có điều cậu sẽ không làm thế."
" Vì sao?"
" Ngay cả loại chỉ biết báo hại anh em như Tam Nhi và Nhị Bì mà cậu còn chẳng nỡ bỏ, tên tù tội nghèo rớt như tôi cậu cũng vươn tay ra đỡ. Nhìn xem xung quanh cậu là ai Lão Mã, Soái Soái, Thôi Tiêu Thiên đều bị xã hội này gạt qua bên lề, cậu đều không bỏ rơi họ .... Nếu nói cậu vì tiền mà bỏ lại tất cả thì tôi không tin đâu."
Cừu Địch thoáng ngỡ ngàng, sau đó mỉm cười:" Cám ơn anh, đó là lời đánh giá cao nhất giành cho tôi rồi."
" Không phải tôi đánh giá cao cậu, mà là cậu đã làm như thế ... Có điều tôi phải nhắc cậu, cậu coi trọng đám người chúng tôi, nhưng trong mắt đám nhân vật lớn, không coi đám nhân vật nhỏ chúng ta ra gì, không bao giờ ngại đưa cậu đi bán mạng, đừng tin vào bọn chúng." Kỳ Liên Bảo biết Cừu Địch thông minh hơn mình cả trăm lần, song vẫn phải nói:
" Anh yên tâm, việc tôi làm không bao giờ vì đám nhân vật ngồi trên đầu trên cổ người ta đó."
" Ừ" Kỳ Lên Bảo không nói thêm, n hấn ga thêm vài phần, tốc độ xe đã lên tới 140 km/h vẫn tiếp tục tăng lên, nhưng xe đi vững vàng, không có chút rung lắc nào.
Bầu trời, màn đêm, xe lao nhanh tựa như sao băng xẹt qua màn đêm, phóng vun vút, tựa như vẽ lên bức tranh giữa màn trời, vẽ ra một luồng sáng rực rỡ, men theo quý tích của nó là hướng bình minh đang lên.
Thành phố Thiên Tân, bên bờ biển đông.
Rạng sáng, sáu giờ bốn mươi phút, dưới bầu trời sương mù lãng đãng, thành phố vừa thức tỉnh, một chiếc xe đặc cảnh màu đen trông hung hãn đỗ lại trên đường Vọng Kinh, Đổng Thuần Khiết ngồi trong xe, lo lắng xem đồng hồ.
Mỗi giây mỗi phút qua đi, người đi lại trên đường đều tăng thêm, hắn tính toán thời gian, đến khi còn thiếu 10 nữa là tròn 7 giờ, phất tay một cái. Xe khởi động, đi sâu hướng vào trong đường, hắn gõ gõ lên cửa sổ, gọi ra phía sau:" Tỉnh lại đi, đừng có ngủ đấy."
Phía sau cười rộ cả lên, Lão Đổng đã từng đi lính, nhưng thực ra hắn vào doanh trại làm màu cho đẹp lý lịch mà thôi, chẳng học được tính kỷ luật nghiêm ngặt mà đại đa số quân nhân đều có, lại học được tính sự thô hào thích bốc phét của bọn họ.
Xe đi tới trước một cảnh cổng bắt mắt, canh gác nghiêm ngặt, treo biển cục hiệp trợ điều tra sự vụ đối ngoại, trực thuộc An ninh quốc gia, trong tổ chức gọi đây là cục chín, trước đó nữa là phòng số 9. Lão Đổng đưa giấy tờ ra là thông qua không trở ngại gì, đỗ xe ở sân, cửa phía sau mở ra, hai hàng nhân viên vũ trang đi xuống, trừ Vương Trác và Quản Thiên Kiều là mang laptop ra, tất cả những người còn lại đều đeo tiểu lên đen xì xì.
Lão Đổng rất ít khi mặc quân phục, thể hình của hắn mặc quân phục vào trông chẳng tương xứng lắm, cái bụng phệ ưỡn ra đứng trước đội ngũ, cúc áo muốn ra bất kể lúc nào. Không một ai dám cười, ai cũng biết rằng, hôm nay rất có thể là thời khắc cải biến vận mệnh của rất nhiều người.
An ninh quốc gia không mặc quân phục, mặc quân phục ắt có thương vong.
Mỗi khi bọn họ khoác bộ đồng phục vũ trang lên người, đều có nghĩa là sắp xảy ra chuyện rồi, họ là cơ cấu phản giản, có chuyện là chuyện lớn. Đó là tầng cấp khốc liệt mà đại đa số sẽ không ý thức được, người sống thì ta chết.