Q5 - Chương 112: Trời biến ảo ai lái chiếc thuyền chìm? (2)
Q5 - Chương 112: Trời biến ảo ai lái chiếc thuyền chìm? (2)
" Muốn người khác không biết thì đừng làm, cậu nhất định đang rất hoang mang không biết mình thua ở đâu đúng không?" Đổng Thuần Khiết mở di động đưa tới trước mặt Trương Long Thành, trên màn hình là hình ảnh thẩm vấn, bắt người:
Toàn là người quen của hắn cả, Trương Long Thành lòng trầm xuống, không phải là dựa vào tín hiệu liên lạc ra ngoài, mà là đã biết hắn từ trước.
" Sai Luật Mạn Toa giả danh Đới Lan Quân thuê người của Đặc Vệ để bắt Cừu Địch, chiêu này của cậu phải nói là hay lắm. Khi Luật Mạn Toa bị phân cục tra hỏi, cậu lại sai một đám bảo an đeo huy hiệu của An ninh quốc gia dẫn người đi ... Còn giả mạo Đới Lan Quân ký tên. Lập ra một đơn vị bỏ bọc phòng nghiên cứu thông tin đối ngoại ... Muốn đổ tội cho cô ấy, vì cô ấy là bạn gái cũ của Du Thế Thành, xảy ra chuyện gì, cô ấy có hiềm nghi lớn nhất, giờ thêm chừng đó chứng cứ, cô ấy trăm miệng cũng không cãi được, đúng không?" Đổng Thuần Khiết liên tục tặc lưỡi:
" Có chứng cứ không?" Trương Long Thành hỏi ngược lại:
Lão Đổng lắc đầu:" Không có, đoán thôi."
" Không có chứng cứ thì anh đừng nói linh tinh, tôi biết ông cụ nhà anh và Đới gia quan hệ thân thiết, anh muốn gỡ tội cho cô ấy, vu cáo cho tôi chứ gì?" Trương Long Thành cắn trả:" Tôi bị gài bẫy, tôi sẽ báo lên tổ chức."
Đổng Thuần Khiết cười hết sức quỷ dị:" Cậu cho rằng mình làm việc kín kẽ lắm, không có chút sai sót nào phải không? Hay là hi vọng vị nào đó ở trên cậu có thể bao che cho cậu?"
Điệu cười của Đổng Thuần Khiết làm Trương Long Thành chột dạ, đây là tên tiểu nhân đắc ý, bất tài vô dụng, nếu không nắm chắc rồi sẽ không có bộ dạng như vậy, ánh mắt hắn nhìn xuống cái di động hình bút, khinh sợ kêu lên trong lòng: Cừu Địch ... Cừu Địch là mồi nhử!
Hắn nghĩ thông rồi, đó là sai sót duy nhất, chỉ có thể thông qua di động của Hạo Điền Thỉ Nhị mới có thể liên lạc được tới di động trên người hắn, vậy chứng tỏ một điều, tất cả điều Cừu Địch làm chỉ là giả. Lệnh truy nã công bố kia, chẳng qua là một tầng che đậy cho y mà thôi.
Đổng Thuần Khiết thấy mặt Trương Long Thành vừa biến sắc liền ngửa mặt cười đắc ý:" Thằng nhãi kia, đã phục chưa? Dưới mồi thơm ắt có cá chết, cậu không ngờ rằng cậu là con cá chết đầu tiên chứ gì?"
" Anh chỉ đang dụ tôi, đây là hành vi trái điều luật, tôi sẽ báo cáo lên trên." Trương Long Thành vẫn câu đó, hắn khống chế cơ mặt co giật, cố gắng trấn định lại, hắn không tin, đó là nhiệm vụ nạp mạng, cho dù có giao cho nội bộ An ninh quốc gia cũng không dễ kiếm người làm. Loại nhiệm vụ này dính líu tới quá nhiều các mắt xích, không thể tiến hành một cách âm thầm được, ít nhất nếu giao cho kẻ như Đổng Thuần Khiết thực thi là không, tên béo đó không có cái năng lực ấy.
Đổng Thuần Khiết là kẻ tài hèn chí lớn, đó là nhận thức chung của mọi người rồi.
" Thời gian giao dịch là đúng 8 giờ, địa điểm giao dịch là đường Hoàn Hải thành phố Thiên Tân, giữa cây cầu ở km số 17 ... Kỳ thực tối qua tôi đã có thể xử lý tên gián điệp Nhật Bản rồi, có điều nếu chỉ bắt mình hắn thì chưa đủ béo, tôi muốn bắt bọn chuột trốn trong tổ chức cơ ... Ngoài ra, tôi đã nghi ngờ cậu từ rất lâu đấy." Lão Đổng nói:
Trương Long Thành mặt âm trầm, ánh mắt độc ác nhìn Đổng Thuần Khiết, rất không cam lòng:" Tôi không tin."
" Thằng ngốc kia nghe cho rõ này, cái đồng hồ đó ở trong tay tôi cả năm nay rồi, thả Điền Thượng Đại Tường ra chỉ là mồi nhử, để hắn sai người quay trở lại mà thôi. Thế nên cái nhiệm vụ này, ai mà càng bỏ công sức ra tra, thì kẻ đó chính là nội gián ... Cậu đúng là chịu khó thật đấy. Cậu tưởng rằng mình lừa được Bao Tiểu Tam à, chính thằng nhóc đó thúc đẩy tình tiết phát triển, hiểu chưa hả? Ha ha ha, bây giờ đã biết mình ngốc thế nào chưa?" Lão Đổng phất tay, cảnh vệ lập tức mang còng tới còng tay Trương Long Thành lại:
Trương Long Thành hai mắt thất thần, chân nhũn ra ngã xuống, bị người ta kéo đi.
Sắp tới giờ rồi, Lão Đổng chỉnh lại cổ áo đang khệnh khạng chuẩn bị xuống lầu thì Đới Lan Quân lao vào như cơn gió, tóm lấy cổ áo hắn, ấn thẳng vào tường:" Anh ... Anh ... Anh lại bảo Cừu Địch đi nạp mạng à?"
" Sao lại đổ cho tôi được chứ? Không phải là cô chia tay với cậu ta sao, cậu ta cõi lòng tan nát, sống không còn sinh thú cho nên mới tự xung phong đấy." Lão Đổng rất vô lại đổ lỗi ngược lại Đới Lan Quân:
" Anh ấy, anh ấy ... Tôi ..." Đới Lan Quân bàng hoàng buông tay, hai mắt cay xè, nước mắt trào ra:
Lão Đổng thấy chơi quá đà, gỡ tay cô ra, an ủi:" Tôi nói đùa thôi, không liên quan tới chuyện hai người chia tay ... Nếu cô không thoát khỏi ám ảnh của Du Thế Thành, không thoát được ràng buộc gia đình, hai người sớm muộn gì cũng chia tay. Cô làm như thế là tổn thương cả bản thân và cậu ấy ... Cừu Địch mấy năm qua nỗ lực thế nào, cô có nhìn thấy không?"
Thở dài một tiếng xoay người đi, từ cuộc hôn nhân nát bét của mình, Lão Đổng rút ra nhiều điều, hắn muốn nói với Đới Lan Quân lâu rồi, chẳng qua là người ngoài, nói không tiện, lỗ mãng xen nói không chừng làm tình hình tệ hơn. Hôm nay nhân cơ hội mới nói ra, Lão Đổng không nỡ nhìn hai đứa bé này tan rã vì nguyên nhân bên ngoài.
Lão Đổng năm nay đã 51, tới tuổi này, rất thích nhìn đám trẻ tới với nhau, sống hạnh phúc, cả Đới Lan Quân và Vương Trác là do hắn vun vén, chỉ là thằng nhóc kia quá vô dụng, chỉ còn thiếu bước cuối cùng mà làm hỏng chuyện.
Đới Lan Quân là cô gái mạnh mẽ, đây không phải là lúc thương tâm vì tình cảm, quệt tay qua mắt một cái vội vàng chạy theo Lão Đổng:" Cục trưởng Đổng, đối phương là ai, hệ số nguy hiểm lớn cỡ nào? An bài là gì?"
" Một nhóm là người của Hạo Điền Thỉ Nhị, tới Thiên Tân liền biến mất, chúng tôi sợ đánh động bọn chúng nên không bám sát. Một nhóm khác là người do Du Thế Thành thao túng từ xa, cô đoán rất đúng, mục đích của Du Thế Thành không phải là tiền hay báo thù, mà là lấy số tình báo này." Đổng Thuần Khiết thở dài:
" Nói vậy anh ta đang làm việc cho CIA?" Đới Lan Quân không hề bất ngờ, trải qua lần nói chuyện trước đó, cô nhận ra hắn hoàn toàn biến chất rồi, người có kinh nghiệm công tác ở các đại sứ quán, nếu không bị CIA lợi dụng thì lãng phí quá:
" Dù sao hắn đi qua giới hạn rồi, làm gì còn hạn chế gì nữa ... Cô đừng đem cảm xúc vào việc này." Đổng Thuần Khiết ái ngại nói:
" Yên tâm, nếu còn, thì đó chỉ là căm ghét với kẻ phản bội thôi." Đới Lan Quân nói dứt khoát:
Đổng Thuần Khiết nhận ra sự khác biệt, khi nghe tin về Cừu Địch, cô bé này suýt khóc, còn nhắc tới Du Thế Thành thản nhiên, xem ra đúng là bước qua được bóng ma quá khứ rồi:" Được, vậy đi theo tôi."