Q5 - Chương 113: Trời biến ảo ai lái chiếc thuyền chìm? (3)
Q5 - Chương 113: Trời biến ảo ai lái chiếc thuyền chìm? (3)
Đổng Thuần Khiết dẫn Đới Lan Quân vào trung tâm thông tin, trên màn hình đã thay đổi bằng hiện trường ở Thiên Tân, căn cứ vào nguồn tín hiệu xác định, dùng vệ tin truy lùng, lúc này trên màn hình thấp thoáng thấy bóng người dựa vào lan can.
" Thiên Kiều, phóng to lên cho chị."
Phóng to, lại phóng to thêm lần nữa, Đới Lan Quân nhìn thấy Cừu Địch mặc quần jean ống rộng, áo sơ mi có phần nhàu nhĩ, thuận tay búng đi mẩu thuốc lá đã hút hết. Tích tắc đó tim cô bị bóp nghẹn, ôm miệng chạy ra ngoài, đứng một lúc hít thở thật sâu, lau sạch nước mắt, vội vàng quay lại.
Thời gian trôi đi một cách chậm chạm, mỗi giây tựa hồ dài đằng đẵng.
Thiên Tân, cây cầu lớn bắc qua sông, sóng nước đục ngầu không ngừng cuồn cuộn chảy ra biến, thanh thế to lớn.
Cừu Địch đứng dựa lưng vào lan can, ngửi mùi mặn mòi trong không khí, tâm trạng cũng cuộn trào như những cơn sóng không dứt kia. 10 phút cuối cùng, Cừu Địch cho tay vào túi, lấy ra chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, kiểu nữ, thật kỳ lạ, vận mệnh của không biết bao nhiêu người gắn liền với cái đồng hồ nho nhỏ này.
Gần ba năm trước Bao Tiểu Tam thuận tay dắt dê giấu cái đồng hồ này vào quần, lén lút mang đi.
Về sau do tiền rượu túng thiếu, chơi gái khỏi mơ, Bao Tiểu Tam bị Cừu Địch lừa gạt, dùng 5000 mua cái đồng hồ này.
Khi đó Cừu Địch có chút đề phòng rồi, y không yên tâm, một món đồ để cùng với vật dụng dùng lúc khẩn cấp của Trung Dã Huệ Tử, làm sao là thứ bình thường. Trong ngăn kéo đó có tiền, hộ chiếu, thiết bị dò tín hiệu, tự nhiên có thứ bình thường như cái đồng hồ, y luôn lo lắng thứ này có vấn đề, chẳng may có vấn đề là cả đám ăn đủ.
Thế nhưng Bao Tiểu Tam là thứ anh em khốn kiếp, chỉ cần dính tới tiền là thứ đầu bò đó cực kỳ cố chấp, Cừu Địch không thể nào lấy lý lẽ bảo hắn giao ra được, mà với đầu óc tên đó à, biết nhiều không hay. Vì thế Cừu Địch đợi mấy tháng cho chuyện lắng xuống, giật dây Cảnh Bảo Lỗi đánh bài lột sạch tiền của Bao Tiểu Tam, mới có thể nhân lúc hắn khó khăn mà lấy về cái đồng hồ.
Cừu Địch có cái đồng hồ này cũng chỉ có thể giấu đi cho kỹ, không dám tùy tiện đụng tới, đồ của đám gián điệp ai dám tự tiện đụng vào, chẳng may kích hoạt phát tín hiệu, tệ hơn nổ "bùm" một cái không phải toi à?
Thời gian lại trôi đi thêm một năm nữa, khi đó Cáp Mạn mới đã được thành lập, quan hệ với Lão Phiêu và Thôi Tiêu Thiên đủ tin tưởng, Cừu Địch mới đem cái đồng hồ này ra nhờ họ giải mã bí mật trong đó.
Tại sao khi đó Cừu Địch không trả lại cho bên An ninh quốc gia à? Y lên mạng tra ra cái đồng hồ này trị giá 50 - 60 chục vạn đó, chẳng may chỉ là đồng hồ đeo tay bình thường thôi, nộp lại để mà đi tù à? Đấy làn nói một cách lý trí, chứ bản thân Cừu Địch chẳng định nộp.
Tốn thêm nửa năm nữa, tới một ngày dưới tầng hầm của Lão Phiêu, rốt cuộc bọn họ mới khám phá được bí mật của nó. Ba người cùng trố mắt, dữ liệu trích xuất ra được toàn là tình báo quân sự, thậm chí có cả hình ảnh cơ sở tên lửa.
" Thôi chết rồi, Bao Tiểu Tam gây đại họa rồi." Lão Phiêu sợ rùng rời chân tay:
" Chúng ta cũng gây đại họa rồi đấy." Thôi Tiêu Thiên cũng sợ tới choáng váng, đây không phải là cơ mật thương nghiệp đâu mà thăng lên thành cơ mật quốc gia rồi, chẳng may có chuyện một cái, không khéo bọn họ bốc hơi khỏi nhân gian hết.
Cả ba đầu ôm đầu ngồi dưới đất, mắng chửi Bao Tiểu Tam không dứt, bọn họ lúc này không khác gì Cừu Địch lúc nhỏ, một đám trẻ con trộm ngô nướng ăn, kết quả là đốt cháy luôn cả rừng, từ chuyện nhỏ thành đại họa không thể vãn hồi.
" Hủy, hủy ngay đi, hủy thi diệt tích." Lão Phiêu đột nhiên nhảy dựng lên, hét to:
" Không được, để tôi xử lý, các anh coi như không biết gì hết." Cừu Địch nhớ ra lúc đó đám Mã Bác cũng đã mơ hồ biết Trung Dã Huệ Tử để lại cái gì đó, nhưng không biết là cái gì thôi, phái y tìm cầu may cũng là để đổ tội cho y, chỉ cần có người biết rồi, nói không chừng có ngày lộ ra:
Khi ấy Bao Tiểu Tam đã tàn phế, vừa mới quay trở về cuộc sống bình thường, chuyện làm ăn của đoàn đội nhỏ bọn họ đang lên như diều gặp gió. Đối với Cừu Địch mà nói đưa ra quyết định như thế không khó khăn gì, một người gánh lấy chuyện này còn hơn bị lật cả ổ.
Vì thế cái đồng hồ được đặt lên bàn của Lão Đổng, Cừu Địch nói với hắn:" Cái đồng hồ này do tôi lấy trộm, bây giờ chủ động nộp lên."
Lần đó Cừu Địch bị giam liền ba ngày, trong ba ngày đó không một ai tới thẩm vấn y, không ai tiếp xúc với y, hoàn toàn mù tịt không rõ xảy ra chuyện gì. Đến khi gặp lại Lão Đổng thì Lão Đổng thu lại cái vẻ cười đùa thường ngày, nhìn y tới mười phút mới nói:" Đừng nói với tôi là cậu không biết bên trong có cái gì, nếu không biết thì cậu dứt khoát không nộp lên. Đừng nói với tôi là cậu làm, cái chuyện trộm cắp này không phải là sở trường của cậu ... Có điều tôi có thể nói với cậu, nếu xử lý theo trìhn tự thông thường, cậu sẽ bị giam lại, sẽ không có cái ngày cậu được mãn hạn đâu."
" Đều là do tôi làm, tôi không có gì để nói ... Niệm tình nghĩa của chúng ta, anh bỏ qua cho Tam Nhi đi, bây giờ cậu ta đã là người tàn tật rồi, huống gì anh không lạ thằng ngốc đó, cậu ta có biết cái gì đâu, chúng tôi đi được tới ngày hôm nay là phải đổi nửa cái mạng ... Anh khinh thường chúng tôi cũng được, căm ghét chúng tôi cũng được, chẳng lẽ không cho chúng tôi chút cơ hội nào?" Đây là lần đầu tiên Cừu Địch phải cầu xin người khác, khiến y rất khổ sở:
Lão Đổng không động lòng:" Chẳng thể nói là khinh thường, thực ra thì chúng ta cùng là một loại người, làm người có giới hạn, làm việc có nguyên tắc."
" Tôi biết, cho nên tôi mới tới đây tìm anh, anh không cần phải làm cái mặt lạnh như thế để dọa tôi, chẳng qua là định làm giá để ép tôi thôi chứ gì, khi tới đây tôi đã xác định rồi, nói đi, các anh muốn tôi làm cái gì?" Cừu Địch thản nhiên nói, y xác định tư tưởng rồi, giam y lại thì họ chẳng được gì, vì nếu y có ý đồ xấu thì chẳng khai nhận, âm thầm trốn ra nước ngoài, dùng thứ này đổi lấy tiền, sống dư dả: