Q5 - Chương 114: Trời biến ảo ai lái chiếc thuyền chìm? (4)
Q5 - Chương 114: Trời biến ảo ai lái chiếc thuyền chìm? (4)
" Thật đáng tiếc cậu không vào An ninh quốc gia." Lão Đổng thở dài, rồi lại tò mò hỏi:" Thực ra còn một phương thức xử lý nữa, vì sao cậu không tiểu hủy nó, hủy đi là hết, không có một chứng cứ gì thì chẳng ai làm gì được cậu."
" Anh hẳn là phải hiểu vì sao. Giống như anh nói làm người có giới hạn, làm việc có nguyên tắc, nếu ngồi im nhìn tội ác hoành hành, chẳng khác gì đồng mưu .... Bây giờ tôi mới chợt hiểu ra, cha tôi vốn chỉ là một người nông dân, chẳng được học hành là bao, chỉ đủ biết đọc biết viết, vì sao ông ấy lại thành một người có tín ngưỡng như thế, còn tôi được giáo dục đàng hoàng, lại mãi đi tìm lý tưởng cho mình." Cừu Địch cảm thán:
" Đó là trách nhiệm không bàng quan ngồi nhìn." Đổng Thuần Khiết ngồi nhìn:
" Đúng vậy, tiêu hủy nó đồng nghĩa tôi bao che cho lũ khốn kiếp bán nước. Tôi không nói mình là người yêu nước, từ lâu rồi tôi không còn hứng thú với mấy thứ lý tưởng to tát đó, nguyên nhân anh cũng hiểu ... nhưng con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, vậy thôi." Cừu Địch thở hắt ra một hơi rồi mỉm cười, tất cả khúc mắc xưa, tất cả ấm ức, bất mãn, căm ghét đều tiêu tan trong nụ cười đó:
" Đó mới thực sự là cậu, có biết vì sao ở giữa thủ đô mà cậu cũng tụ tập được một đám người vây quanh, làm xằng làm bậy không sợ ai không? Đó là vì cậu là người có trách nhiệm dám gánh vác, đây là một phẩm chất đáng quý, tôi luôn tiếc nuối không thể dùng những phẩm chất đó, tôi cũng không nỡ lòng hủy hoại nó." Đổng Thuần Khiết mỉm cười:" Đừng mừng vội, tôi cũng có nguyên tắc của mình, tôi cũng đưa ra cho cậu hai lựa chọn ... Hoặc là coi cậu như nghi phạm, hoặc là coi cậu như người mình, cậu lựa chọn thế nào tôi không ép."
Lại là cái trò cũ Cừu Địch lẩm bẩm:" Chiêu an tôi sao?"
" Đúng rồi, cái loại không có tiền lương, không có chức vụ, chỉ có một thân phận ghi vào hồ sơ, hơn nữa tôi sẽ không ép cậu đi làm bất kỳ việc gì."
" Thôi, thôi, bỏ câu cuối đi, không lương, không chức thì tôi tin, còn anh đã lập kế hoạch làm gì đó rồi."
Lão Đổng xoa tay hớn hở, đi tới vỗ vỗ vai Cừu Địch:" Vậy cậu hẳn là biết phải làm gì rồi, tin tôi đi, chuyện này còn có thành tựu hơn cả kiếm trăm triệu hay bạc tỷ, nếu như cậu muốn lựa chọn bàng quan, tôi cũng tuyệt đối không có ý kiến gì."
Cái điệu cười gian trá của Lão Đổng lúc này giống như hiện lên trên mặt đồng hồ trong lòng bàn tay Cừu Địch vậy, cái đồng hồ gắn liền với tài sản tính mạng rất nhiều người, vậy mà bị chôn vùi một cách lặng lẽ, tựa như bị đánh mất.
Cho tới tận khi Điền Thượng Đại Tường được phóng thích, bọn chúng không từ bỏ, nhưng hẳn bọn chúng không ngờ tới toan tính bất lương của chúng ta nhỉ?
Một lần gặp mặt, chính Lão Đổng đã nói thế, cái tên đó gian trà tới tận xương, mặt ngoài ngốc nghếch, đóng kịch như thật vậy, nhìn bộ dạng bất an của Phí Minh là hiểu Lão Đổng diễn giỏi ra sao. Thả Điền Thượng Đại Tượng đi, một hòn đá trúng nhiều con chim, vừa đổi lại được đồng chí bị bắt, lại đặt liên tiếp cạm bẫy, nắm sợi dây trong tay mình ... Đương nhiên, hắn còn mong đợi dụ ra được nội gián trong tổ chức.
Tất cả che giấu dưới cái vẻ mặt vô hại của Lão Đổng.
Cừu Địch thấy mình thật sáng suốt, trước kia mà lỡ bùi tai vào An ninh quốc gia, nói không chừng bị Lão Đổng lừa đi quyên mình vì nước mà không hay ... Đới Lan Quân là minh chứng đấy.
Ặc, nói ra y không thoát hoàn toàn, vị y đang đứng đây làm con mồi.
Thời gian chỉ hướng 7 giờ 58 phút, chỉ còn hai phút nữa là tới thời gian giao hẹn rồi, Cừu Địch nắm chặt chiếc đồng hồ đeo tay đắt giá, cho vào trong túi. Tới thời khắc khẩn trương nhất rồi, Cừu Địch cố gắng thả lỏng thân thể lẫn tâm tình, đã lâu lắm rồi không có cái cảm giác trằn trọc, tim đập mạnh cùng hưng phấn như thế ... Giống như một vận động viên, động tác càng có độ khó cao, thử thách càng ngặt nghèo, càng kích thích ra tiềm năng và hưng phấn.
Cừu Địch ngẩng đầu lên, chẳng hưng phấn nổi, con đường ven biển, nhìn một cái là thấy hết, thưa thớt vài cái xe, căn bản chẳng thấy người liên hệ đâu.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài dự liệu rồi sao?
Từng giây từng phút một đi tới 8 giờ đúng, vậy mà trên đường vẫn chỉ có một bóng hình đơn độc kia, Đới Lan Quân nhìn sang Đổng Thuần Khiết, có chung câu hỏi với Cừu Địch:" Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài dự liệu rồi?"
Đổng Thuần Khiết lắc đầu:" Càng là con mồi có giá trị thì càng phải cẩn thận chứ, tôi đoán bọn chúng đang ở đâu đó, cùng nhìn về một hướng với chúng ta."
" Anh tốt nhất nên nắm chắc, đừng để xảy ra chuyện như hồi ở Nam Cương." Giọng Đới Lan Quân hơi lạnh, cô đưa ra quyết định rồi, cho nên trong mắt lúc này chỉ có chàng trai đó:
" Yên tâm đi, đám Phí Minh đã vào vị trí." Khung cảnh gió biển cầu vắng người đơn độc đó dường như có chữa huyền cơ gì đó, khiến cho hắn cười toét miệng:
Lại đợi thêm một lúc, 5 phút rồi, không có bất kỳ một dấu hiệu nào chứng tỏ đối phương sẽ xuất hiện.
" Xem ra cái đám này nhát gan quá, Vương Trác, thúc bọn chúng một chút, để bọn chúng mau mau hiện thân." Đổng Thuần Khiết an bài:
Vương Trác "vâng" một tiếng, hắn đã cùng Quản Thiên Kiều phân tích âm tần từ những đoạn ghi âm của Trương Long Thành, mà chiếc di động của hắn đã nhận hai tin nhắn ngắn rồi, chỉ có một dấu "?" Đơn giản.
" Khoan đã!" Cân nhắc mấy giây Quản Thiên Kiều vươn tay ra cản Vương Trác thao tác, nhắc:" Cục trưởng Đổng, thời gian quá eo hẹp, Trương Long Thành không phối hợp. Theo tôi nghĩ, hai bên sẽ xác nhận an toàn qua điện thoại, nhưng đối phương tới giờ vẫn không gọi điện thoại tới, trì hoãn như thế hẳn là đã cảnh giác rồi ... Nếu chúng ta phát ghi âm, chẳng may không khớp với giao ước, đối phương chạy mất thì sao?"
Lão Đổng đi qua đi lại, nói về nhanh trí gì đó không phải sở trường của hắn, chợt Đới Lan Quân lên tiếng:" Cục trưởng Đổng, anh xem thế này được không, kiếm một bản ghi âm hội nghị nào đó, sau đó phát loa to vào, mở điện thoại cho hắn nghe mười giây ... Tạo ra không khí hội nghị."
" Hay, rất hay, chiêu này hay!" Lão Đổng vỗ tay đánh đét, nói: " Tất cả im lặng cho tôi, Kiều, làm đi."