Q5 - Chương 115: Sấm chớp nổ cá vọt mình thành rồng. (1)
Q5 - Chương 115: Sấm chớp nổ cá vọt mình thành rồng. (1)
Phát loa hội nghị ư? Làm thế để làm gì? Thế mà cũng lừa được bọn chúng à?
Thời gian không có nhiều, sợ để lâu đối phương sinh nghi thì hỏng việc, Quản Thiên Kiều truy cập vào kho dữ liệu, lấy ra băng ghi hình một cuộc hội nghị về công tác an toàn, điều chỉnh loa lớn lên cho vừa mức ở hội trường. Sau đó bấm số gọi cho đối phương.
Bên kia nhận máy, cảnh giác "a lô" đúng một tiếng.
Không có câu trả lời, trong phòng rộng lúc này vang vang lời phát biểu của lãnh đạo tổng cục.
" Một là phải nâng cao nhận thức tư tưởng, các cấp các ban ngành, đặc biệt là người đứng đầu nhất định phải từ tầm cao toàn cục và góc độ chiến lược, nhận thức được ý nghĩa quan trọng của an ninh và ổn định, phải củng cố quan niệm, an ninh là hàng đầu ... Hai là phải cường hòa trách nhiệm, các cấp các cơ cấu nhất định phải tiến thêm một bước, sử dụng bàn tay sắt, mặt sắt, kỷ luật sắt, nắm chắc an ninh. Kiểm tra không kịp thời, sửa đổi không kịp lúc, thiếu dự phòng, lơ là quản lý, lơ là giám sát, lơ là kiểm tra, những hành vi đó không khác gì thất chức, phải nghiêm túc tra xét ..."
Lãnh đạo phát biểu lúc nào cũng hùng hồn mạnh mẽ, kinh thiên động địa, mười giây trôi qua trong thoáng chốc, Quản Thiên Kiều ấn dừng cuộc gọi, tắt ghi âm. Không biết Đới Lan Quân tới gần mình từ bao giờ, hai cô gái nắm tay nhau.
" Yên tâm đi, chiêu này của Tiểu Đới hay đấy, chắc chắn sẽ khiến chúng cắn câu, chúng sẽ tới thôi, phàm là gián điệp được cử tới đây thì đều hiểu Trung Quốc, chúng ta có những cơ cấu cồng kềnh, người nhiều hơn việc, họp hành triền miên ... Còn có cả những lời rắm chó nâng cao nhận thức, nâng cao tình hình, cuộc hội nghị này thể hiện chân thật nhất tình hình trong nước, nếu tên gián điệp đó ngay cả kiến thức cơ bản này cũng không hiểu, chúng ta cũng không cần bắt loại gián điệp cấp thấp đó." Đổng Thuần Khiết phát biểu như thanh niên hận đời, nhưng hắn lại rất đắc ý về sự quyết đoán của mình:
Người khác không biết nghĩ gì chứ hai cô gái đồng loạt lườm hắn, lại không phải do hắn nghĩ ra, vậy mà nói như thật, tố chất lãnh đạo đúng là cao.
Hiệu quả rất nhanh trên bản đồ vệ tinh xuất hiện hai chiếc xe phóng nhanh về phía Cừu Địch, khi tra ngược lại mới phát hiện, hai chiếc xe này đã đỗ trong bãi đỗ xe bãi tắm từ lâu, ở đó có thể nhìn thấy cây cầu lớn.
" Xem đi, xem đi, ra rồi." Đổng Thuần Khiết hoa chân múa tay:
Quản Thiên Kiều không vui nổi, nói lớn:" Cục trưởng Đổng, tình báo có gì sai sót à, không phải nói hắn chỉ có một mình sao? Hay là không phải?"
" Hả?" Đổng Thuần Khiết cả kinh, bấy giờ mới ý thức được chuyện bất ngờ, hắn đi nhanh tới bên máy tính Quản Thiên Kiều thao tác, tua lại giám sát, nếu hai chiếc xe đó chả kín người chẳng phải có tám chín người.
Bên kia Vương Trác gọi:" Chính là bọn chúng đấy, dừng lại rồi."
Thời gian dừng lại ở 8 giờ 9 phút, so với ước định muộn 9 phút, có điều rốt cuộc cũng đã tới rồi, Lão Đổng lắp bắp:" Hỏng, câu cá câu nhầm cá mập rồi."
Khi ấy cá mập đã hiện thân, hai chiếc xe đỗ lại trên cầu, bảy người đi xuống, thêm hai lái xe nỗ máy để sắn, đúng 9 người, tạo thành hình quạt, bao vây Cừu Địch.
" Lão Đổng, anh là đồ ngu xuẩn ... Ở nơi này muốn chi viện nhanh nhất cũng mất từ năm tới mười phút, hơn nữa trong tầm mắt căn bản không có vật gì che chắn, anh làm thế khác gì bắt anh ấy đi nạp mạng?" Đới Lan Quân quay ngoắt lại, bộ dạng như con báo cái sẵn sàng lao tới xé xác con mồi vậy:
" Cô lại đem cảm xúc vào đây rồi, tôi có ngốc thế đấy, trước khi bọn chúng lấy được chip nhớ trên người Cừu Địch thì cậu ta an toàn." Đổng Thuần Khiết trấn an, kỳ thực hắn cũng không chắc chắn cho lắm, cơ mà không an bài ở địa điểm thông thoáng như thế, đối phương không yên tâm:
" Vậy nếu bị bắt cóc thì anh xử lý thế nào?" Đới Lan Quân hỏi:
" Không có chuyện đó đâu, cô xem." Đổng Thuần Khiết chỉ bản đồ vệ tinh, ở hướng ngược lại có hai chiếc xe cũng đang phóng nhanh tới mục tiêu:
Đới Lan Quân ngỡ ngàng, còn giận hơn:" Đây chính là an bài của anh à, cứ thế xông tới chi viện thì khác gì hại người đâu?"
" Không không, không phải chi viện đâu, là một phe khác muốn lấy tình báo đấy." Quản Thiên Kiều trả lời thay:
" Người của Du Thế Thành cũng tới luôn à?" Đới Lan Quân ngạc nhiên:
" Đúng thế, yên tâm đi, càng làm loạn lên thì Cừu Địch mới an toàn, phe nọ sẽ kiềm chê phe kia mà." Đổng Thuần Khiết hồi hộp tới hai tay vặn vào nhau không ngừng, kế hoạch tổng thể do hắn đưa ra, nhưng đi vào chi tiết thực thì do Cừu Địch tự quyết:
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đám người kia đã hoàn toàn bao vây Cừu Địch rồi, Đới Lan Quân dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không thể tránh được bị cảm xúc cá nhân chi phối, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, dựa người vào đó, không dám nhìn màn hình. Loại nhiệm vụ dụ bắt này, cô ta chứng kiến, thậm chí chính bản thân đã trải qua, trong tất cả các loại nhiệm vụ, nguy hiểm nhất luôn là nhiệm vụ mồi nhử, mồi bị cá đớp, có câu được hay không thì cũng cửu tử nhất sinh.
Không khí trở nên khẩn trương, cách xa cả nghìn dặm, không ai giúp được gì, hơn nữa lúc như thế này, ngay cả đường dây liên lạc cũng phải cố gắng giữ im lặng. Mỗi giây trôi qua như cả thế kỷ, khiến Đới Lan Quân hồi ức lại lần cuối cùng hai người họ gặp nhau.
" Em nói xem loại quan hệ này là thế nào, chúng ta từ quấn quít mật ngọt, cho tới này mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần, năm ngoái gặp nhau không tới 12 lần, em có hai lần lỡ hẹn. Trải qua hai năm yêu đương, anh cảm giác mình đã thành công biến từ người yêu thành phạm nhân của em rồi ... "
" Gặp nhau em bắt anh báo cáo ba tiếng là đã làm gì."
" Hai năm qua em được đề bạt ba lần, hiện đã là cấp phó xử rồi phải không? Đừng hiểu lầm, anh hoàn toàn thông cảm với phản ứng của cha mẹ em, anh cũng không muốn làm khó em, dù sao bạn trai có thể đổi, cha mẹ không đổi được."
" Đi đi, cuộc sống của em không phải ở trên giường."
Đới Lan Quân vẫn còn nhớ rất rõ từng lời Cừu Địch nói trong bữa cơm cuối cùng đó, giống như những lời từ biệt trước khi chia tay, bây giờ cô thấu hiểu được tâm trạng Cừu Địch lúc đó, bọn họ đều giống nhau, không bao giờ đem nguy hiểm nói với người thân nhất.
Lão Đổng đã như kiến bỏ chảo nóng rồi, hắn cầm lấy bộ đàm, hạ lệnh cho Phí Minh đang không biết ẩn nấp ở nơi nào.
" Phí Minh, gặm phải khúc xương cứng rồi, hoặc là mở tiệc mừng công, hoặc là tổ chức lễ truy điệu, không có khả năng thứ ba đâu ... Chuẩn bị."
Gương mặt lúc nào cũng tươi cười như Phật Di Lặc của Lão Đổng lúc này trở nên vô cùng dữ tợn, Vương Trác và Quản Thiên Kiều đều chưa từng thấy một mặt này của hắn, không khỏi sợ hãi, chỉ có Đới Lan quân lặng lẽ ngồi đó, hai tay chắp lại trước ngực.