Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 900 - Q5 - Chương 117: Sấm Chớp Nổ Cá Vọt Mình Thành Rồng. (3)

Q5 - Chương 117: Sấm chớp nổ cá vọt mình thành rồng. (3) Q5 - Chương 117: Sấm chớp nổ cá vọt mình thành rồng. (3)

Tên người Nhật tỉnh ngộ, quay đầu nhìn lại thì Cừu Địch đã đu người lên lan can, người bay qua thành cầu, lao vùn vụt xuống sông.

Hắn không chút suy nghĩ chĩa súng bắn đoàng đoàng liên tục, vừa chạy vừa bắn, tới khi băng đạn hết thì hắn đã tới bên lan can. Thế nhưng hắn nhìn thấy không phải Cừu Địch mà là một đám gặc cảnh áo đen mai phục ở ngay dưới cầu, không biết từ khi nào dây hừng đã treo ở mép cấp, vừa lộ đầu ra là bắn ngay.

Đoàng ... Tích tắc thôi tên người Nhật thấy vai nhói đau, bại bắn trúng rồi, lực xung kích mạnh hất hắn ngã ra phía sau. Hắn tỉnh táo đánh giá thương tích, sợ hãi phát hiện tay phải mất tri giác, vai thủng lỗ lớn lộ ra xương trắng.

Loại đạn này, hắn hét thật lớn:" Có mai phục, có bắn tỉa."

Đám còn sót lại không đấu súng nữa, ngồi thụp xuống, tránh thành mục tiêu. Có điều còn uy hiếp ở gần hơn, đặc cảnh dưới mặt cầu lộ ra, như từ trên không xuất hiện, một tràng tạch tạch tạch quét qua, mấy tên ngã ngay lập tức, chiếc xe bỏ chảy bị bắn nổ bánh, loạng choạng đâm sầm vào cột điện ...

" Giơ tay lên! Đầu hàng!"

" Giơ tay lên! Đầu hàng!"

Tiếng quát lớn vang vọng mặt cầu, vẫn có kẻ ngoan cố kháng cử, tay vừa giơ lên thì tiếng súng đã nổ, đầu vỡ toác ... Dưới hỏa lực áp chế, chúng phải giơ tay đầu hàng ... Tên bỏ chạy quay lại, nhìn cái xác không đầu quỳ trên mặt đất, chân nhũn ra, tự ngã xuống đất.

Đây không phải là cảnh sát bình thường, bọn họ không áp chế, nổ súng là tiêu diệt.

Gần như chỉ chạm mặt, hai nhóm bị dụ tới đã bị đánh tàn phế.

Tạ Kỷ Phong trốn dưới gầm xe, bị người ta kéo ra, khi tay bị bẻ ra phía sau còng lại, hắn hối hận muốn tự sát, hắn luôn hoài nghi có vấn đề, nhưng mang tâm lý cầu may, quan sát tới hai tiếng mà không phát hiện ra mai phục dưới mặt cầu, cách nơi Cừu Địch đứng chỉ mấy mét ... Khốn kiếp! Khốn kiếp! Hắn chửi luôn mồm, nhưng không biết là chửi ai.

Tiếng còi cảnh sát dồn dập, từ cả hai đầu cầu, càng lúc càng gần, Tạ Kỷ Phong gian nan quay đầu nhìn, xe cảnh sát kéo tới như thủy triều, chẳng mấy chốc đã chen kín cả mặt đường. Cảnh sát ùn ùn kéo tới nơi xảy ra sự cố.

Tên cầm đầu đã bị bắt, vùng vẫy ác độc nhìn đặc cảnh bắt mình, một đặc cảnh vóc dáng khôi ngô, ghi kéo mặt nạn xuống, không ngờ là Phí Minh.

Phí Minh đối chiếu ảnh nói:" Chính là hắn ... Hạo Điền Thỉ Nhị ... Í cái tên này không ổn, sao lại lấy tên là Nhị? Cầm máu, thêm vài cái còng ..."

" À, đây là ... Anh Nguyen ... Người Mỹ ... Trừng mắt cái gì chứ? Còng chặt vào."

" Tên này ... A, người văn phòng sứ quán ở Thiên Tân ... Theo dõi mày lâu rồi đấy."

" Còn tên này ... Biết mày đấy, mày là tên ẩn trong xí nghiệp do Nhật đầu tư, mày là thằng mua súng ở chợ đen, chậc vài khẩu súng vớ vẩn mà đấu với bọn tao."

Phí Minh cầm súng đi qua từng người, đội đột kích có sáu người, một tay súng bắn tỉa. Vì để đám người này yên tâm tới, nên đội ngũ đã thu hẹp tới cực hạn, hắn vẫy vẫy tay với tay súng bắn tỉa ở vị trí không nhìn thấy, sáu chết, năm bị thương, số còn lại bị bắt sống. Kiểm tra xong xuôi, Phí Minh mới cầm bộ đàm lên báo cáo:" Cục trưởng Đổng, ngon lành, chúng tôi treo mình dưới gầm cầu, đánh cho chúng trở tay không kịp, đây là thu hoạch lớn nhất từ khi thành lập cục tới nay ..."

" Cừu Địch đâu?" Trong bộ đàm truyền ra tiếng rống của Đổng Thuần Khiết:

" Á, tôi quên mất ... Đợi chút, tôi đi tìm ngay." Phí Minh bấy giờ mới nhớ ra còn một nhân vật quan trọng nữa, mải hưng phấn mà quên mất cả anh em, đúng là đáng chết:

Hắn cầm súng chạy nhanh, đem người vừa tới chi viện chia làm hai đội, một đội phong tỏa hiện trường, một đội từ thành cầu thả mình xuống, gọi xuống máy bố trí ở mặt sông, không bao lâu sau mấy chiếc xuống máy phá sóng mà tới.

" Mau ... Mau, mau tìm Cừu Địch, Kỳ Liên Bảo ..."

Phí Minh rống lên, tích tắc thoáng qua đó hắn nhìn thấy Kỳ Liên Bảo cũng nhảy xuống sông, hai người đều không thấy đâu nữa, khắp tầm mắt chỉ thấy sóng nước mênh mông, sóng vỗ bờ sầm sầm ...

" Cục trưởng Đổng, có tín hiệu xin tiến vào." Vương Trác báo cáo:

" Nhận đi, trên bộ đấy." Đổng Thuần Khiết bụng dạ cồn cào nói:

Cho tín hiệu vượt qua rào chắn, Vương Trác biết quy cách rất cao, nhưng khi thực sự nhìn thấy vẫn khiến hắn cả kinh, video nối trực tiếp lên bộ, một ông già xuất hiện trên màn hình, trên vai sao lấp lánh, cười nói:" Chúc mừng cục trưởng Đổng, hành động dụ bắt lần này có thể đưa vào sách giáo khoa phản giản rồi."

" Cám ơn." Đổng Thuần Khiết đứng nghiêm kính lễ, tâm tình rất kém:

" Trên bộ đang mở hội nghị an ninh, vừa mới xem hành động dụ bắt của các đồng chí, mời đồng chí thuật lại hành động dụ bắt cho các vị ngồi đây xem."

Ống kính quay sang cả hội trường, toàn là nhân vật đeo sao đầy vai, nhưng lấp lánh hơn cả sao là ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.

" Tôi xin kể vắn tắt thôi, vụ án gián điệp ở Trường An hơn hai năm trước đã để lại một vấn đề chưa giải quyết, đó là nữ gián điệp Nhật Trung Dã Huệ Tử bị xã hội đen Trường An diệt trừ bịt miệng, khiến bí mật cô ta để lại làm mục tiêu săn lùng nhiều thế lực. Chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nhà an toàn của cô ta ..."

Đổng Thuần Khiết đã cân nhắc cẩn thận để đối phó với câu hỏi này rồi:" Nói một cách chính xác thì nguyên nhân là vì một chiếc đồng hồ đã đánh mất ở căn nhà an toàn kia ... Chiếc đồng hồ đó do tôi ra lệnh cho một nhân viên ngoại vi giấu đi, vì nhân viên ngoại vi đó mẫn cảm nhận ra, thứ có thể đặt cùng tiền, hộ chiếu, vật dụng cần khi bỏ trốn hẳn không phải là thứ bình thường."

" Căn cứ vào kinh nghiệm đấu tranh với gián điệp nhiều năm, tôi đã đưa ra quyết như trên, hơn nữa vội vàng tới hiện trường, mang chiếc đồng hồ kia đi ... Vì giữ bí mật, hơn nữa nghi ngờ có gián điệp trong nội bộ, tôi tìm người bên ngoài giám định chiếc đồng hồ này, kết quả giám định đây là chiếc đồng hồ đắt tiền phiên bản có giới hạn. Nhưng đáng chú ý hơn một kỹ thuật viên thâm niên nói với tôi, chiếc đồng hồ này đã bị sửa đổi, trang sức hình hoa cúc trên đó không phải là của nhà sản xuất ... Sau nữa giám định ra chíp nhớ giấu bên trong."
Bình Luận (0)
Comment