Q5 - Chương 118: Sấm chớp nổ cá vọt mình thành rồng. (4)
Q5 - Chương 118: Sấm chớp nổ cá vọt mình thành rồng. (4)
Vất vả vượt qua được phần bịa đặt, các vị lãnh đạo không hỏi gì, hắn thở phào, phía sau thì đơn giản rồi, lớn tiếng nói:
" Sau khi phát hiện bí mật giấu trong chiếc đồng hồ tôi liền báo lên trên bộ, bắt đầu lập kế hoạch dụ bắt này .... Sở dĩ phải báo cáo vượt cấp là bởi vì số tình báo đó liên quan tới lượng lớn bí mật quân sự, đã vượt qua năng lực xử lý của tổng cục. Hơn nữa, tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi luôn hoài nghi bên cạnh chúng ta có nội gián ... kẻ này ẩn mình rất sâu, từ nhiều năm trước khi tôi bắt đầu thực hiện những chuyến đi truy lùng đội thăm dò phi pháp đã nhận ra, đối phương luôn biết được bố trí của tôi. Vụ án Trường An kết thúc, chúng ta tìm ra Từ Phải Hồng, bà ta gánh hết trách nhiệm, nhưng tôi tin tên nội gián kia chưa lộ."
" ... Trong quá trình thực thi hành động, tôi không thể không nhắc tới một người, danh tính thì tôi không nói nữa, chính là người vừa rồi đã lấy thân mình làm mồi nhử. Ông nội cậu ấy tham gia chiến tranh giải phóng, cha của cậu ấy là anh hùng trong chiến tranh Việt Nam, khi tôi gặp được cậu ấy thì cậu ấy lưu lạc ở Bắc Kinh làm công, vì xe không có đầy đủ giấy phép mà bị cảnh sát thu giữ, vì miếng ăn ngày mai mà lo lắng."
" Nói thật khi đó tuyển dụng cậu ta, tôi vẻn vẻn chỉ muốn tìm vài tốt thí thôi, không ngờ rằng ở Nam Cương, cậu ta và hai người bạn cứu tôi một mạng ... Kết thúc chiến dịch Trường An, trong cục ấn tượng với biểu hiện xuất sắc của cậu ta, muốn tuyển dụng đặc biệt, có điều cậu ta từ chối. Khi tra lý lịch cậu ta, tôi mới hiểu, hẳn là do nhiều lần xin việc thất bại, thi công chức không đỗ, thấy chuyện bất công hủ bại khắp nơi, muốn báo quốc không có đường, chàng trai ra nhập Đảng từ rất sớm đó đã mất đi niềm tin vào tổ chức."
" Nhưng trong nhiệm vụ có độ nguy hiểm rất cao này, cậu ta vẫn sẵn lòng tiếp nhận, cậu ta nói, ngồi im nhìn tội ác hoành hành không khác gì đồng mưu ... Cho nên cậu ta tiếp nhận. Giống như cậu chuyện cười cha cậu ta làm anh hùng mà cậu ta từng kể cho tôi, cậu ta nói, cha mình năm xưa tham chiến là vì kiếm hộ khẩu thành phố, mong trở về được an bài công tác ..."
" Tôi nghĩ cậu ta cũng thế, cậu ta muốn kiếm một căn nhà, một gia đình ở thành phố này, nhưng cậu ta thất bại, có điều cậu ta kiếm về được tôn nghiêm của nam tử hán quên mình vì nước, cậu ta đã làm được ... Cậu ta là một người dân bình thường, ngay cả hộ khẩu Bắc Kinh cũng không có, có điều chuyện người dân bình thường làm khiến đám ăn trên ngồi chốc, a dua xu nịnh, thậm chí bán nước cầu vinh trong số chúng ta phải hổ thẹn."
" Xin lỗi ... Tôi xin lỗi, hiện giờ cậu ta sinh tử chưa rõ, tôi không thể nói tiếp được nữa."
Lão Đổng hai tay ôm mặt, mũi phát ra tiếng xụt xùi, ngồi xuống ghế gục mặt xuống. Đới Lan Quân cũng nước mắt giàn dụa, nói rất hay, cô sẽ đem những lời này về nói với cha mẹ mình, nếu họ vẫn nói không chuyện của họ, vậy thì đó không phải lỗi của cô hay Cừu Địch nữa rồi.
Đến ngay cả Quản Thiên Kiều là người biết rõ Bao Tiểu Tam ăn trộm cái đồng hồ mà cũng bị Lão Đổng làm rưng rưng nước mắt, hình tượng Cừu Địch bỗng dưng cao lớn hẳn.
" Nói rất hay."
Phía bên kia, ông già ngồi ở vị trí chính giữa hội trường cũng bị xúc động, kệ cho liên lạc vẫn mở, cân nhắc chốc lát nhìn quanh hội trường, giọng đầy cảm xúc:" A dua xu nịnh là nói đại bộ phận người trong hội trường này, ăn trên ngồi chốc hẳn là nói tôi ... Vậy bán nước cầu vinh là nói ai?"
Phó tổng cục trưởng Tần Khôi Thắng như ngồi trên bàn chông, còn có vài vị nữa mặt tái đi, trán lấm tấm mồ hôi.
" Đây chính là mục đích của hội nghị an ninh hôm nay, trong bộ luôn che giấu tình báo này, thả tên gián điệp trọng yếu Điền Thượng Đại Tường ra là vì thu được chiến quả lớn hơn ... Tôi luôn đợi ngày này, thế nhưng trước khi chiến dịch diễn ra, khắp thủ đô mấy vạn cấp dưới, vậy mà tôi phát hiện ra, mình không có ai để dùng ... Nguyên nhân tôi nghĩ mọi người đều rõ, sống trong hoạn nạn, chết trong an lạc. Còn đám người chúng ta ngồi ở vị trí cao, an hưởng thái bình đã lâu, quên mất sự tán khốc của đấu tranh rồi, ai cũng nói tới hiến thân vì sự nghiệp, đến khi gặp quyết định chưa nói tới sinh tử, đụng chạm chút tới lợi ích của mình là bất mãn, là chỉ nghĩ cái riêng, làm gì có quốc gia nữa."
Ông khẽ thở dài, ra hiệu cắt liên lạc, do dự hồi lâu mới nói.
" Đổng Thuần Khiết là người thế nào, tôi nghĩ các vị ở đây đều hiểu, bất kể lý lịch hay năng lực đều không ra làm sao, có điều sự nghiệp cậu ta làm ra khiến tôi khâm phục. Vì tín ngưỡng mà từ bỏ gia đinh, bỏ sự nghiệp, bỏ sinh tử, thậm chí ngay cả người dưới cậu ấy cũng có thể làm được điều ấy ... Ngược lại chúng ta chỉ biết củng cố cái ghế dưới mông, chăm lo cho con cháu, còn hi vọng gì người bên cạnh có ý tưởng và tín ngưỡng không?"
Cuối cùng anh mắt của ông dừng lại hai vị chính phó tổng cục trưởng, nghiêm mặt nói:" Giờ kẻ cầm đầu đã sa lưới, chẳng lẽ tên nội gián các người còn mang lòng cầu may ... Đứng ra đi, tôi không điểm danh đâu, giải quyết ngay bây giờ thì đỡ bẽ mặt trước vợ con. Đây là thể diện cuối cùng mà tôi để lại cho các anh đấy."
Cửa hội trường lặng lẽ mở ra, một đội An ninh quốc gia đeo băng nội vệ lặng lẽ chờ đợi.
Quản Thiên Kiều nhẹ nhàng rời chỗ ngồi, đi tới bên Đới Lan Quân, đưa tới một úi khăn giấy. Đới Lan Quân cầm trong tay nhưng không xé ra, cứ trực tiếp dùng tay lau nước mắt chảy mãi không dứt. Lão Đổng thì thở dài, nghe tin cứu hộ ở tiền tuyến.
Kế hoạch rất hoàn thiện, sáu đặc vụ nửa đêm tới Thiên Tân, nấp dưới thân cầu, bọn họ treo mình phía dưới, mặt cầu rộng mười mấy mét, trừ khi là ở dưới nước nhìn lên, căn bản không thấy manh mối, tay súng bắn tỉa nấp bên bờ, chuẩn bị chu đáo ... Điều duy nhất không ngờ tới là số lượng người hai phe tới đông ngoài dự đoán, hơn nữa dứt khoát nổ súng như thế, theo báo cáo trong bộ đàm, Cừu Địch khi nhảy sông đã trúng đạn.
Vương Trác không nói gì cả, thi thoảng nhìn Quản Thiên Kiều, tâm tình có chút nặng nề, điều chỉnh bản đồ vệ tinh bám sát đội ngũ tìm kiếm.
Mười lăm phút trôi qua, không có thêm bất kỳ thông tin gì.