Chương 91: Một ngày như thế.
Chương 91: Một ngày như thế.
Tạch! Tạch! Tạch!
Đùng! Đùng! Đùng!
Trên chiến trường khói lửa mịt mù, không thiếu cảnh tượng thảm liệt của chiến tranh, cũng không thiếu khoảnh khắc bi hùng!
Đây là trường đoạn rất dài, là bước ngoặt lớn dẫn tới thất bại của quân Nhật, là cao trào của cả phim, để dựng một cảnh quay hoành tráng thế này rất tốn kém, đoàn làm phim không thể làm hai lần, nên mãi mà chưa xong.
À thật ra nói vui quên đường về chủ yếu là Cừu Địch và Bao Tiểu Tam thôi, chứ Cảnh Bảo Lỗi vẫn còn tỉnh táo, chủ yếu là vì cái thời tiết tái ngoại này bắt đầu làm da hắn bị ảnh hưởng xấu rồi, dù dùng kem chống nắng của Quản Thiên Kiều cũng không mấy tác dụng. Hắn lén lút quan sát máy quay, sau đó nhích người tới hỏi Cừu Địch:" Cừu Địch, tuần này lại sắp kết thúc rồi, sao công ty vẫn không có tin tức gì nhỉ, cũng không bảo chúng ta về hay làm gì nữa. Thiên Kiều rảnh tới mức rủ Hồng Diễm chạy tới thành phố Bắc Ninh mua sắm rồi, tiếp theo chúng ta làm cái gì?"
" Chuyện này tôi quyết được đâu, tôi đang muốn nằm không lĩnh tiền đây này." Cừu Địch rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, tính y thoáng đạt, không so đo nhiều:
" Vậy thì người kia phải xử lý ra sao?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi nhỏ:
Người kia chính là người bị hoài nghi là "gián điệp thương nghiệp", mấy người bọn họ đều biết, nhưng không có cách nào xác nhận. Người đó hơi kỳ quái, căn bản không hề xuất hiện vào những lúc cần, ví như khi quay ngoại cảnh thế này, hay chẳng lượn lờ gần nhà khách săn tin, mà cứ ru rú trong phòng, ít khi ra ngoài. Thế nên bọn họ tạm thời quyết định nước sông không phạm nước giếng.
" Xử lý cái gì, cậu định tiết lộ cho ai? Cho Kỳ Liên Bảo à?" Cừu Địch nói:
Bao Tiểu Tam hưởng ứng ngay:" Đúng, hay đấy, Kỳ Liên Bảo thế nào cũng trả tiền."
" Thằng ngốc, mày đi nói người ta là gián điệp thương nghiệp xem, hắn không trả tiền mà cho mày một trận đòn luôn." Cừu Địch mắng:
Tất nhiên là Bao Tiểu Tam làm gì có ngốc đến thế, chẳng qua là tán gẫu nên thuận miệng nói linh tinh mà thôi:" Ngu gì mà đi, bây giờ người ta trả nhiều tiền như thế, cứ thoải mái mà nằm giả chết đi, nghĩ nhiều làm cái gì?"
" Tôi ủng hộ Tam Nhi, Bảo Lỗi, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, cậu còn muốn làm gì nữa? Chúng ta đâu có tiến sâu hơn được, chẳng lẽ cậu bảo Tông Bằng Trình đem quyền tài vụ cho cậu quản lý à?" Cừu Địch nằm lâu một tư thế, lại úp mặt hít bụi, không dễ chịu chút nào:" Mãi chưa xong thế? Cái phim rác thôi mà lắm chuyện."
Với ba chàng trai ở tầng chấp hành thấp nhất thì làm sao nhìn thấu được ý đồ của thượng tầng, hết thảy làm theo lệnh mà thôi, dù sao họ cũng sống thoải mái lắm.
Đáng lẽ bọn họ có thể nhận vai diễn quan trọng hơn, có vài lời thoại, được một hai giây lên hình cơ, có điều lần trước xung đột với đoàn làm phim, Hách Lai Vận chỉ có thể xếp họ vào vai xác chết hạng bét này.
Cho tới chiều thì cảnh quay cuối cùng mới kết thúc, nhận hộp cơm, nhận tiền, thế là lại một ngày bình đạm trôi qua như thế.
Kết thúc còn phiền hơi cả khai cuộc, Hách Lai Vận la hét suốt một ngày gần mất giọng rồi, lào khào chỉ huy diễn viên quần chúng vận chuyển đồ lên xe, kịch vụ kiểm kê phục trang, trang bị. Bọn họ bận rộn đã đành, tiếp ngay đó là đám nhặt đồng nát lái ba chiếc xe bạch bạch bạch chạy tới, hiện trường toàn chai lọ, sắt vụn, hết thảy những thứ có thể đổi thành tiền đều bị bọn họ thu dọn sạch sẽ.
Ngay cả những viên gạch dùng xây tường thành, lô cốt cũng bị cư dân trong trấn chất lên xe kéo về nhà. Thứ này đem đi xây cái chuồng lợn gì đó rất tốt.
Nơi này vật tư thiếu thốn, cái gì tận dụng được là tận dụng triệt để.
Đến hoàng hôn đại đội xe quay về thị trấn, đoàn làm phim ở lại mười ngày, sáng tạo ra doanh thu không hề nhỏ cho trấn, Kim Quốc Hải đại biểu cho Cty du lịch phim trường Đại Tây Bắc bày tiệc tiễn chân đoàn làm phim, những mười mấy bàn, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ tụ họp.
Ba người Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi hôm nay xin đi đóng phim cho nên không cần làm việc trong bếp, về rồi liền rảnh rỗi dạo quanh trần.
Tia nắng cuối cùng vẫn đang lưu luyến chưa chịu khuất hẳn ở núi xa, trấn nhỏ bắt đầu thời điểm tấp nập ngắn ngủi trong ngày, đoàn làm phim sắp đi rồi, đội xa rục rịch ra ngoài thị trấn, trông tựa như con rồng dài uốn lượn. Bọn trẻ con quyến luyến đi theo mãi, nhất là xe chở hai cái xe tank, không ít đứa nghịch ngợm đã trèo lên, dù sao đã quay xong, đoàn làm phim không quá khắt khe nữa, để chúng nghịch, hỏng thế quái nào nổi.
Không biết có phải chiều nay ở trấn có mưa không, không khí hôm nay dễ chịu hẳn, mát mẻ, bầu trời càng thêm trong không gợn chút mây.
Tuy trong trấn náo nhiệt, nhưng không giống không khí khẩn trương vào buổi sáng, mà có chút uể oải lười biếng. Cả ba đi lang thang vô mục đích, nơi này thực sự thiếu thốn thứ giải trí, trừ làm chai rượu ít đồ nhắm ra thì hết rồi, kiếm chỗ mát xa xông hơi cũng chẳng có, có nhà tắm đấy, nhưng mà thực sự chỉ để tắm, tiền lại còn đắt kinh, nếu không phải bị Quản Thiên Kiều thúc giục, bọn họ cả tuần chẳng buồn tới đó.
Lang thang hồi liền vô vị ba người định tới chỗ ông già chăn dê A Nạp Thất Thất Lý ở bắc trấn, nơi đó có cái dốc thoải, có mảng cỏ xanh hiếm hoi, lại có hàng cây ngăn cách, nằm con dốc ở đó nhìn đàn dê chạy qua lại, nghe tiếng sáo của A Nạp Thất Thất Lý cảm giác ở thế giới khác, hết sức thanh bình thư giãn.
Ai ngờ vừa định đi thì bước chân không nhấc lên nổi nữa rồi, vì sao à? Mỹ nữ chứ còn gì, chuyến xe khách cuối cùng trong ngày đỗ lại ở đầu trấn.
Váy liền thân màu trắng viền xanh, chất liệu rất tốt, dán lên thân thể như nước vậy, mép váy vừa vặn chạm tới đầu gối, không ngắn cũng không dài, vừa đủ để phơi bày ra cẳng chân trắng nõn, thon thả. Thân hình Quản Thiên Kiều nhỏ nhắn mảnh mai, lúc nào trông như nữ sinh, mặc chiếc váy này, tăng thêm vài phần sức sống thanh xuân của thiếu nữ.
Hồ Diễm Hồng cũng mặc một chiếc váy tương tự như Quản Thiên Kiều, nhưng khí chất khác hẳn, dáng người cô cao với những đường cong đầy gợi cảm, mép váy chập chờn, khiêu khích người ta muốn khám phá cặp đùi thon thả bên trên mê đắm thế nào, còn cả bầu ngực mềm mại dưới lớp váy kia, mỗi bước chân tạo cảm giác rung rinh, ai thấy cũng nóng người.
Hai cô gái từ xe bước xuống, ríu ra ríu rít tựa hồ cả ngày đi chơi chưa hết chuyện, như đôi hoa tỷ muội.
Bao Tiểu Tam vừa định sán tới thì bị hai cánh tay kẹp cổ kéo đi, Cảnh Bảo Lỗ mắng:" Để họ chút không gian riêng tư, Diễm Hồng không dễ dàng gì, hiếm có được người bạn ..."
Làm việc tốt không có báo đáp tốt, ông chủ Mã từ đâu chạy ra thấy ba người họ liền mừng rỡ:" Hắc Cầu, Tam Nhi . . lại đây, tốt quá, các cậu đây rồi, mau tới nhà khách giúp một tay đi."
"Hả, ông chủ, hôm nay chúng tôi nghỉ cơ mà."
" Một năm 365 ngày, tôi xem lịch chẳng thấy ngày nào là ngày nghỉ hết, đi thôi, đi thôi, lát có cơm thừa canh cặn cho các cậu ăn thoải mái ..." Mã Hai Hoang không cho nhiều lời, tóm cổ ba chàng trai lôi đi: