Chương 92: Có lợi cùng hưởng.
Chương 92: Có lợi cùng hưởng.
Ba chàng trai vừa về một cái chưa kịp tới chỗ A Nạp Thất Thất Lý kiếm ít rượu sữa dê do ông già người Mông tự nấu thì bị Mã Khai Hoang phục kích giữa đường bắt làm tráng đinh, kéo đi lau bàn rửa bát cho nhà khách. Hôm nay nhà khách thực sự quá tải rồi, chó mèo gì cũng bị tận dụng hết, người phải phục vụ quá nhiều mà. Lúc nhân thủ thiếu hụt, Cảnh Bảo Lỗi bề ngoài động lòng người còn được ủy phái làm phục vụ viên, bưng bê trong nhà khách.
Mặc dù quá trình ở lại trấn Truân Binh này không nói là vui vẻ, nhưng kết thúc rồi, không ai muốn so đo nữa, thế nên bữa tiệc cũng có thể xem là chủ khách cùng vui.
Đoàn làm phim ăn xong liền về thành phố ngay trong đêm, chẳng lưu luyến gì, cũng chẳng ai có ý định ở lại du lãm phong tình tái ngoại, có vẻ chịu đựng đủ cuộc sống khổ cực thiếu thốn ở cái trấn nhỏ này rồi. Chứ còn sao nữa, suốt thời gian đoàn làm phim ở lại đây, trừ lúc quay phim ra thì tuyệt đối không bước chân ra khỏi nhà khách nửa bước.
Xe của Tông Bằng Trình đi trước dẫn đường, còn kéo cả Kim Quốc Hải đi cùng, hai người đều uống một chút, xe vừa lên đường là nhìn nhau cười to. Vụ này bọn họ kiếm lớn, vì có lái xe nên không nói thẳng ra, nhưng Tông Bằng Trình mập mờ nói:" Mai tiền sẽ vào tài khoản giám đốc Kim, đúng là những nhân vật đi nhiều hiểu rộng như anh lợi hại, chứ chúng tôi chỉ biết kiếm ăn lặt vặt thôi."
Kim Quốc Hải xua tay lắc đầu, nhắc nhở:" Lần này tôi làm giấu tổng công ty, nếu mà bị phát hiện ra, cái vị trí giám đốc này sớm muộn cũng bị đá mất."
" Hoa Hâm là cái thá gì, không làm nữa càng tốt, tôi giao nhà khách cho anh kinh doanh, có cái phim trường này, chúng ta còn sợ không kiếm được tiền hay sao?" Tông Bằng Trình khinh thường, không cần biết Hoa Hâm ở ngoài kia là ông to bà lớn gì, tới đây đều phải cúi đầu hết:
" Lão ca, anh nói thế là sai rồi, ở trấn Truân Binh, người ta chỉ biết Bằng Trình không biết Hoa Hâm, nhưng rời trấn Truân Bình thì e là không ai biết Bằng Trình. Muốn lôi kéo chuyện làm ăn tới một nơi có hoàn cảnh thiếu thốn như trấn Truân Binh, hoàn toàn dựa vào danh tiếng của Hoa Hâm. Cho nên không thể ép Hoa Hâm quá mức, tiền bán vé, tiền thuê địa điểm phải đảm bảo cho người ta, dù sao người ta ném vài đây mấy trăm triệu, đến vốn chẳng thu về được." Kim Quốc Hải uyển chuyển khuyên nhủ, sợ nhất đám người này lòng tham không đáy, muốn ăn hết của Hoa Hâm, tới lúc đó phái ai đi liên hệ đoàn làm phim, ngoài kia đến chó nó cũng chẳng thèm ngó tới Bằng Trình:
" Anh cứ yên tâm, tôi hiểu chứ, nếu thực sự đuổi Hoa Hâm đi, ai mà duy trì nổi cả cái phim trường lớn như thế? Mà giám đốc Kim này, anh nói thật cho tôi biết đi, bên Hoa Hâm thực sự không có động tĩnh gì à? Mấy tháng trước chẳng phải là ầm lên có công ty lớn nào đó muốn mua lại cái sản nghiệp này sao?" Tông Bằng Trình thử thăm dò, bây giờ mọi chuyện đều đã hết sức tốt đẹp, hắn không muốn có chút thay đổi nào hết:
" Ha ha ha, bọn ngốc lắm tiền không thiếu, nhưng mà ngốc tới mức ném cả trăm triệu vào chỗ thế này thì thực sự là không nhiều. Muốn mua lại phim trường Đại tây bắc thì chỉ có thể là công ty phim ảnh hoặc là du lịch mà thôi, công ty lớn cỡ đó ở hai lĩnh vực này thì đếm trên đầu ngón tay. Tôi tính cho anh nghe, trước khi muốn mua thì phải điều tra đã, chuyện này ít nhất tốn nửa năm, điều tra ra có một con địa đầu xà như anh rồi, còn ai dám tới nơi trời cao hoàng đế xa như thế này nữa?" Kim Quốc Ngạn không đánh giá cao vụ thu mua này, muốn Hoa Hâm nhượng lại phim trường này phải tốn trăm triệu, có chừng đấy tiền, làm gì chẳng có lãi, ai đi ngu ngốc ném vào chỗ này chứ:
Tông Bằng Trình xua tay làm ra vẻ hổ thẹn, chuyển đề tài:" Giám đốc Kim, anh cứ yên tâm, có tiền mọi người cùng kiếm, tôi không phải là người hẹp hòi. Nếu không phải bọn họ muốn ăn một mình, tôi cũng không đưa ra hạ sách đó. Bọn họ xây dựng khu nghỉ dưỡng lại không dùng người trong trấn, làm sao tôi có thể trở mắt nhìn tiền chảy ra ngoài như thế?"
" Ha ha ha, anh yên tâm, tôi cũng không muốn nhìn nó chảy ra ngoài." Kim Quốc Ngạn cười ha hả:
" Vậy xem chừng là năm nay sẽ không có hành động lớn gì rồi. Thực ra tôi nói thật lòng với anh nhé, nếu bọn họ nói chuyện tử tế thì thu mua hai cái nhà khách của tôi cũng được." Tông Bằng Trình tiết lộ tâm tư của mình, dù sao hắn cũng dựa vào phim trường kiếm tiền, danh bất chính thì ngôn bất thuận, lúc nào cũng cảm thấy không an toàn:
" Nếu như có, tôi sẽ báo ngay cho anh biết, nhưng mà theo tôi thấy đây là cục diện bế tắc rồi, bất kể Hoa Hâm định làm gì, đều không thể ngó lơ thái độ của chính phủ địa phương và cư dân đương địa của trấn Trân Binh được."
" Anh là con rể của tiền bí thư đảng ủy trấn, lại là người có uy vọng lớn, một tiếng hô trăm người theo, có gì mà phải sợ!"
" Nếu Hoa Hâm không bán đi được thì chỉ đành duy trì hiện trạng, nếu như bán đi được, anh chỉ cần năm giữ chuyện ăn ở đi lại, sẽ là tài nguyên không bao giờ khô cạn ... Tự anh nói xem, với căn cơ sâu như thế, ai có thể làm gì được anh nào?" Kim Ngạn Quốc có vẻ như đứng ở lập trường của đối phương chứ không phải là thân phận giám đốc công ty con thuộc Hoa Hâm:
" Đúng thế thận, có điều vẫn cần giám đốc Kim chỉ điểm cho, tôi chỉ là người làm ăn nhỏ ở địa phương, kiến thức cạn lắm." Tông Bằng Trình tỏ ra khiêm tốn:
" Có gì mà chỉ điểm chứ, chúng ta dựa vào nhau tồn tại thôi, các anh không thể thiếu phim trường, nhưng phim trường cũng không thể thiếu các được trấn, trở mặt làm gì có lợi cho ai, hợp tác luôn tốt hơn đối đầu mà." Kim Quốc Hải thỏa mãn nói:
" Câu này nói rất hay, tôi cũng thích hợp, hòa khí sinh tài mà." Tông Bằng Trình vui vẻ nói, những lời của Kim Quốc Hải an ủi hắn không ít:
Đội xe về tới thành phố giữa đêm, giống như mọi khi, hai ông chủ rủ nhau đi giải trí, cuộc sống với bọn họ mà nói luôn rực rỡ muôn màu ...