Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 93 - Chương 93: Say Rượu Nói Thật? (1)

Chương 93: Say rượu nói thật? (1) Chương 93: Say rượu nói thật? (1)

Bận rộn tới tận chín ra tối ba chàng trai mới quay về nơi ở trọ, lúc này trong trấn đèn đã tắt gần quá nửa rồi, chủ yếu là nhà khách, siêu thị cùng với chỗ kinh doanh nhà hàng còn bật sáng chứ khu dân cư gần như tối đen, lác đác mấy chỗ không đáng kể, thế là đủ người ta định hướng mà đi.

Bao Tiểu Tam ăn no tơi mức cứ xoa bụng ở suốt, ăn miễn phí mà, chưa hết ăn xong phát hiện nửa chai rượu chưa uống hết và bao thuốc lá dang dở trên bữa tiệc đều bị Bao Tiểu Tam nhanh tay thó mất.

Hôm nay nhà hàng chơi sang, mời nguyên đội ngũ đầu bếp mười lăm người tới nhà khách nấu tiệc chiêu đãi đoàn làm phim, nhưng người ta vừa quay cả một ngày, mệt chết, ăn uống là mấy, thế là ba anh em họ được một bữa ngon lành. Ăn no uống say ngâm nga tiểu khúc đi về, dọc đường gặp chú chào chú, gặp thím chào thím. Ba chàng trai tính cách vui vẻ nhiệt tình, nhanh mồm nhanh miệng, được lòng người trong cái ngõ nhỏ này.

Cửa sổ phòng Quản Thiên Kiều vẫn còn sáng đèn, cô nghe thấy tiếng hát của ba chàng trai, thò đầu ra vẫy vẫy gọi họ tới phòng mình. Lát sau Quản Thiên Kiều mở cửa ra, không ngờ thấy ba gương mặt đỏ gay cùng hơi rượu nồng nặc, lùi lại một bước, có vẻ không vui.

" Kiều, em làm sao thế?" Bao Tiểu Tam rất không thức thời hỏi:

Cừu Địch kéo hắn ra sau lưng, nhe răng cười giải thích:" Hôm nay là ngày quay cuối cùng, bận bịu suốt cả ngày, tối lại có tiệc chiêu đãi đoàn làm phim, cho nên mọi người đều uống một ít ... Hôm nay về muộn, đoán chừng cô cũng ăn rồi ... nên không mang cơm về cho cô nữa ..."

" Không phải chuyện đó, là trong nhà có an bài, vốn định gọi điện thoại, nhưng mà các anh đều uống thành thế này." Quản Thiên Kiều rất nghi ngờ sự tỉnh táo của bọn họ, nhất là Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi nhìn là biết ngay đã quá chén, cười hềnh hệch như hai thằng ngốc vậy:

" Không sao, để tôi làm đại biểu nói chuyện là được, hai cậu tránh ra đi, đừng để ảnh hưởng tới thể diện đội ngũ." Cừu Địch trông còn khá tỉnh táo, chủ động ngồi vào chỗ Quản Thiên Kiều, quay laptop về phía mình, bảo Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi tránh khỏi màn hình:

Quản Thiên Kiều gửi yêu cầu trò chuyện, chốc lát sau hình ảnh Đường An xuất hiện trên màn hình. Đường Anh hiển nhiên đang ở nhà, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng bằng bông có vẻ hơi dày, quần ngủ trông giống bức tranh đầy màu sắc rực rỡ, ngồi trên sô pha với mái tóc rối tung, chắc vừa gội đầu xong đang sấy tóc, lúc cúi người xuống nhận máy qua khe cổ áo hẹp thấy được viền áo lót màu đen.

" Hi mỹ nữ!" Cừu Địch chào một câu chớt nhả:

Quản Thiên Kiều suýt trượt chân ngã, nhầm mất rồi, anh chàng này có khi mới là người say nhất đám.

" Chào soái ca!" Đường Anh cũng cười khúc khích chào lại, dù sao trải qua thời gian dài, đôi bên quan hệ cũng tốt hơn nhiều, cô lại có ưu thế tâm lý lớn tuổi hơn, hỏi:" Hai chàng trai khác của tôi đâu?"

" Làm việc suốt cả ngày mệt quá nên vừa đi ngủ rồi, họ ủy thác cho tôi toàn quyền đại diện, có gì cô cứ nói với tôi là được." Cừu Địch vỗ ngực bồm bộp, bộ dạng anh đây gánh hết, rõ ràng là thấy mỹ nữ thì tít cả mắt:

Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam ngồi trên đệm của Cảnh Thiên Kiều che miệng cười như chuột kêu. Chuyện đã thế này rồi Quản Thiên Kiều đành chỉ gật đầu xác nhận chứ biết làm sao?

Qua màn hình Đường Anh vẫn nhận ra đôi mắt hấp háy của Cừu Địch hau háu nhìn mình, thoáng cái hiểu ra, lườm y một cái, đưa tay che cổ áo rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi, hỏi:" Vài ngày nữa thôi là các cậu tới trấn Truân Binh được một tháng, có thích ứng cuộc sống nơi đó không?"

" Ồ, chúng tôi sống tốt lắm." Cừu Địch nói xong ợ một cái:

" Tôi thấy đúng là vậy thật đấy." Đường Anh cũng nhận ra Cừu Địch có vẻ uống say rồi, thế nên cô có hơi do dự, không biết có nên nói không:

" Có gì chị cứ nói thẳng đi, có phải là công việc đã kết thúc, chúng tôi có thể về được rồi không?" Cừu Địch hỏi:

Xem ra còn chưa say quá mức, Đường Anh hỏi:" Nếu như tôi nói với cậu là công việc còn chưa kết thúc, thì cậu thấy thế nào?"

" Chưa kết thúc à, thế thì tốt quá." Cừu Địch vọt miệng nói không nghĩ:

" Hả? Tốt á?" Đường Anh không hiểu:

Cừu Địch biết mình lỡ lời rồi, vội vàng lấp liếm:" Tốt quá chứ còn gì nữa ... Để tôi kể cho chị nghe rồi chị sẽ hiểu tốt thế nào, mỗi ngày chúng tôi phải rỡ xuống mấy tấn gạo, đi mấy chục dặm đường sa mạc, phát mấy nghìn hộp cơm."

" Chị có biết cường độ lao động của chúng tôi lớn thế nào không? Mỗi ngày Tiểu Tam và Bảo Lỗi mệt tới mức về tới phòng trọ là cắm đầu ngủ tới không biết trời đất gì nữa. Còn có một lần khách tới quá đông chúng tôi làm tăng ca, Bảo Lỗi sức khỏe không tốt, về ăn cơm, mệt quá không nuốt nổi, ăn vào là nôn, da tay bong tróc hết cả ..."

" Cho dù là thế chúng tôi vẫn không hề oán trách, nhận việc người giao, làm cho trọn vẹn, nói chung chúng tôi trên dưới một lòng, công việc này phải làm cho công ty hài lòng mới thôi."

Nghe đi, biểu lộ lòng trung thành cứ như đọc thơ, làm vẻ mặt Đường Anh hết sức phong phú, làm sao mà nghe giả thế cơ chứ.

Quản Thiên Kiều dở khóc dở cười, thường ngày Cừu Địch có phần trầm tính, tuy cùng Bao Tiểu Tam làm bừa, nhưng không nói nhiều, có thể nói khá điềm tĩnh, ai mà ngờ được rượu vào lại thành một người thú vị thế này.

Đường Anh không biết có tin lời giải thích đó không, dù sao cô cũng tán dương:" Các cậu có tâm thái như thế là tốt, tiếp theo đây các cậu còn phải ở thêm một quãng thời gian.

Cừu Địch xua tay:" Khoan khoan ..."

" Sao thế?"

" Tôi còn chưa nói hết mà."

" Vậy cậu tiếp tục đi."

" Được, để tôi tiếp tục ... Kỳ thực còn lại một vấn đề cuối cùng, từ trước tới giờ bốn người chúng tôi luôn nỗ lực, nỗ lực vượt quá khả năng, chỉ để đem về cho công ty những tin tức tình báo mới nhất, bất chấp cả nguy hiểm. Thế nên tiền thù lao tuần sau chắc vẫn phải tăng gấp đôi như mọi khi, đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment